Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 812: Hứa Niệm Niệm mất tích




Ed: HuongMjuMju

Beta: Thanh Tuệ An

​Chấn kinh!

​An Sơ Hạ cả người đều đã hóa đá, nếu lúc này có một trận gió thổi tới, cô đoán chắc sẽ bị hoà vào gió, cả người đều tan thành bụi phấn.

​"Chị gái, cô đùa kiểu gì vậy..." An Sơ Hạ cố gắng nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, vô cùng cứng ngắc nói: "Tôi đi xem vị hôn phu của tôi vết thương được xử lý thế nào rồi."

​"Này! Không thể được!" Tay cô ta lại đặt lên vai cô, thái độ cường ngạnh nói: "Cô đi, tôi tìm ai để trả tiền đây, chỗ này giá trị chắc không ít tiền."

​Lời này mới vừa thốt ra, hơn mười tờ nhân dân tệ màu đỏ phi đến trước mặt cô, rơi trên mặt đất.

​"Chỗ tiền ấy chưa đủ sao?"

​An Sơ Hạ ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập ức chế không khỏi kinh ngạc: "Khang Văn, làm sao có thể là anh?"

​"Đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi!" Cô gái kia lập tức ngồi xổm người xuống nhặt tiền tá lả rơi trên mặt đất, quay đầu nhìn An Sơ Hạ thấp giọng nói: "Nhìn cô lại vẫn còn thanh thuần, không nghĩ tới đồng thời câu dẫn hai người đàn ông."

​"Cút!" An Sơ Hạ lạnh lùng nhìn cô ta, những chữ khác cô một từ cũng không muốn nói.

​Vừa cảm thấy ghê tởm, vừa cảm thấy cùng với người như thế căn bản không cần thiết giải thích!

Cô thực hối hận chính mình vừa rồi vẫn cùng cô ta này nói chuyện nói lâu như vậy.

​"Sao lại có mình cô ở đây! Hàn Thất Lục đâu? Cậu ta nghĩ như thế nào có thể để cho một mình cô ở chỗ này!" Khang Văn có vẻ có chút tức giận, nói chuyện thanh âm đều đã trở nên lạnh rồi.

Tức giận​ như vậy làm gì...

​An Sơ Hạ đang muốn giải thích, Hàn Thất Lục đã đi tới, nhìn đến Khang Văn, anh cũng có vẻ có chút kinh ngạc, nhưng kinh ngạc này một cái chớp mắt liền biến mất: "Hanters, thực trùng hợp."

​"Trùng hợp?" Khang Văn cắn chặt khớp hàm, nhưng là không có nói thêm gì nữa, ngữ khí âm trầm nói: "Những nơi như thế này về sau không cần đem cô ấy đến đây, cho dù là đem cô ấy tới, cũng không nên để cho cô ấy một mình."

​Hàn Thất Lục sửng sốt, có chút khẩn trương nhìn về phía cô hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì rồi sao?"

​Vì không nhiều chuyện lắm, cô vốn định đem chuyện này cho qua đi, nhưng còn chưa nói, một cô gái liền chạy đến bên người cô, bán vào tay Khang Văn, mang theo ngữ khí trách cứ hỏi: "Hanters, anh như thế nào đột nhiên đã chạy tới đây rồi? Làm mọi người tìm lâu muốn chết."

Giọng nói ​ngọt ngào đủ để mê đảo đàn ông, nhưng mà Khang Văn biểu hiện trên mặt là một điểm cũng không thay đổi, ưỡn thẳng sống lưng nói: "Các người tiếp tục, không quấy rầy các người."

​Nói xong, anh ta hướng đến giọng nói của cô gái ngọt ngào kia đi tới.

​"Hanters, người nữ sinh kia là ai, anh chắc không nghĩ muốn lại gần cô gái kia?  Tôi thấy cô ta ăn mặc như thế, một cô gái quê mùa thôi..."

​"Đủ rồi!" Khang Văn trực tiếp cắt ngang lời cô ta, nhíu mi hỏi: "Đưa tôi xem thứ cô mang đến?"

Cô ta thở dài, đem mấy tờ giấy A4 trong túi bày ra: "Anh nên biết trái phải, anh trước giờ đều không yêu tôi, anh có phải hay không, chỉ là lợi dụng tôi?"

​"Làm sao có thể?" Khang Văn lấy mấy tấm giấy kia đưa vào trong túi áo khoác áo khoác, cười nói: "Mấy thứ này nào có quan trọng? Chỉ có thu mua cái hạng mục này, tôi về sau mới có thể làm cho công việc tốt hơn không phải sao? Em phải giúp tôi nắm chặt tâm trí lão ta, tiếp tục giúp tôi quan sát lão."

​"Em yêu anh chết mất!" Cô gái vừa nghe "Về sau" kích động đưa tay ôm lấy Khang văn, đem cằm đặt tại bả vai Khang Văn: "Em nhất định sẽ giúp anh chặt chẽ bắt lấy tâm trí lão!"

​Cô gái ôm anh nhìn không thấy mặt anh ta, cũng không có nhìn đến ánh mắt anh ta dần dần trở nên lạnh. Anh ta sớm đã không phải Khang Văn trước kia, anh ta là vì ích lợi, là Hanters có thể làm bất cứ chuyện gì!

​Mà bên kia, An Sơ Hạ nhận được một cuộc điện thoại.

​"Sơ Hạ, Hứa Niệm Niệm có đến tìm cô hay không?" Giọng Tiêu Minh Lạc có vẻ cực kì lo lắng: "Cô hiện tại ở đâu? Bên kia sao ồn thế?"

​An Sơ Hạ cho Hàn Thất Lục một ánh mắt, hai người cực kỳ nhanh rời khỏi Đêm dài, đi tới trong phòng. Nơi này tuy vẫn có tiếng nhạc, nhưng bên trong so với bên ngoài đã nhẹ rất nhiều. Cô một tay chuyển chìa khóa cho Hàn Thất Lục vừa hướng di động nói: "Hiện tại đỡ ồn chưa? Anh vì sao hỏi như vậy? Cô ấy không tới đi tìm tôi. Bây giờ vẫn chưa tìm thấy cô ấy ở đâu sao?"

​Cô nhớ đến lúc ấy Hứa Niệm Niệm nói vài câu "Tôi hận các người", sau đó bỏ chạy khỏi phòng bệnh. Bởi vì lúc ấy bà Hứa đã đuổi theo, cô ngược lại cũng không có lo lắng quá đến Hứa Niệm Niệm. Đúng là hiện tại, người cư nhiên còn không có tìm đến.

​Vì để cho Hàn Thất Lục nghe được, cô rõ ràng liền mở loa ngoài ra.

Tiếng​ Tiêu Minh Lạc lo lắng truyền tới: "Sự tình là như vậy, khi Hứa Niệm Niệm ra khỏi bệnh viện vốn nhanh muốn lên xe, một đám đông phóng viên xông tới, dì Hứa đang muốn đối phó với những vấn đề của phóng viên, Hứa Niệm Niệm liền từ trong đám người chen lách ra ngoài, khi dì Hứa phát hiện, đã tìm không thấy người. Cô ấy hiện tại khẳng định rất hận chúng ta, nhưng là Giang Nam ở bệnh viện, cô ấy cũng không làm gì được, tôi cho rằng cô ấy có khả năng sẽ tìm đến cô. Xem ra là không có."

​Hàn Thất Lục lấy áo khoác bên trong ra, vừa mặc y phục vừa cầm di động nói: "Chuyện này không phải là nhỏ, nếu là xảy ra chuyện gì, chuyện Tiêu Lão Thái Gia tuyên bố giải trừ hôn ước cũng kéo dài. Như vậy đi, chúng tôi hiện tại ở Đêm Dài, nơi này cách bệnh viện cũng không xa, tôi cùng Sơ Hạ ở vùng này tìm xem. Mặt khác, tôi sẽ thông báo với Hàn quản gia, để cho ông ấy cũng dẫn người tìm giúp."

​Tiêu Minh Lạc trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Cảm ơn..."

​"Cậu hiện tại như thế nào cũng yếu đuối giống con gái vậy? Đừng nhiều lời vô ích, chúng ta mọi người phân công nhau tìm đi, cô ấy là hoa trong nhà kính, tới bệnh viện thăm Tiêu Lão Thái Gia nên trên người hẳn là không mang tiền bạc, cô ấy sẽ không đi được nhiều nơi." Hàn Thất Lục có trật tự phân tích xong, tiện đà nói: "Đem phạm vi tìm kiếm thu nhỏ lại, vây quanh bệnh viện tìm, cứ như vậy, có chuyện gì thì điện thoại liên hệ."

​"Được!" Tiêu Minh Lạc nói xong ngắt điện thoại.

​Hai người bước nhanh đi ra hành lang, rời khỏi Đêm Dài kia thế giới ngợp trong vàng son lại về tới hiện thực.

​Hiện thực kinh khủng.

​Thừa dịp Hàn Thất Lục gọi điện thoại cho Hàn quản gia, An Sơ Hạ nghĩ nghĩ, kéo tay áo Hàn Thất Lục nói: "Bằng không, em đi tìm trước, em đi bên này, anh đi bên kia. Nếu đều không có tìm thấy người, sau hai giờ quay về nơi đây gặp nhau?"

​Hàn Thất Lục do dự: "Một mình em... Có thể chứ?"

​Vừa rồi tại Đêm Dài có chuyện, tuy An Sơ Hạ cũng không nói đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo biểu hiện của Khang Văn mà nói những có thể thấy được, An Sơ Hạ vừa rồi khẳng định là gặp chuyện gì không tốt. Anh có chút lo lắng cho cô.

​"Em cũng không phải trẻ con, hơn nữa, đây là nơi đông người, sẽ không có người kiếm chuyện với em đâu. Bên ngoài này lại không giống trong quán bar một dạng loạn." An Sơ Hạ nói xong, sợ Hàn Thất Lục lại vẫn không đáp ứng, đã nói "Còn có, nếu xảy ra chuyện gì, anh không phải còn có thể định vị điện thoại của em à? Nếu là phát hiện cái gì không đúng, anh sẽ lập tức chạy tới. Đừng do dự, lúc này tìm ra Hứa Niệm Niệm là quan trọng nhất."

​Lời này nói có lý, Hàn Thất Lục rốt cục gật đầu, nhưng vẫn lo lắng lại dặn dò: "Nếu có chuyện gì, trước tiên gọi điện thoại cho anh."

​"Em biết rồi." An Sơ Hạ gật đầu, sợ Hàn Thất Lục đổi ý, vội vàng liền hướng bên trái đường đi.

​Con phố này rất dài, An Sơ Hạ tỉ mỉ một bên bước nhanh một bên nhìn ngang ngó dọc, nhưng căn bản là không có bóng dáng Hứa Niệm Niệm. Giờ phút này đã sắp tới mười giờ, trên người không một xu Hứa Niệm Niệm có thể sẽ đi nơi nào?

​Nếu Hứa Niệm Niệm thật sự gặp chuyện gì không hay mà nói, một cái khu Tây Lâm tất nhiên là bù lại không được với việc người của Hứa gia bị thương.

​Chân, đã đi đến sắp vô cảm, cô vẫn cứ đi giày cao gót. Sớm biết rằng như vậy, nên xỏ giày đế bằng.

​An Sơ Hạ ngồi xổm người xuống xoa chân, không lâu lại đứng lên.

​"Hứa Niệm Niệm, cô nhất định vạn lần không được xảy ra chuyện gì nha!" An Sơ Hạ hít sâu một hơi, tiếp tục đi về phía trước.

​ Con này phố đã đi đến cuối, trước mặt là sông Lệ Giang rộng lớn, nghe nói con sông này rộng lớn là nước mắt tiên nữ trên trời rơi hội tụ mà thành, cho nên tên là Lệ Giang.

​Nhìn đến mặt sông rộng lớn lại nước chảy xiết, An Sơ Hạ thần kinh ở một khắc này đột nhiên căng thẳng!

​"Sông!" Cô cắn chặt khớp hàm, nơi nơi tìm kiếm dấu chân Hứa Niệm Niệm.

​Hứa Niệm Niệm kia, hẳn không nhất trong lòng nghĩ quẩn liền tới nơi này chứ? Nơi này cách bệnh viện cũng không xa, nếu Hứa Niệm Niệm nhất thời không nghĩ thông, trái lại thực có thể tới nơi này làm ra cái hành động coi thường mạng sống của mình.

​Hôm trước vừa lúc là một ngày mưa, nước sông đến bây giờ lại vẫn chảy rất nhanh, nếu thực nhảy xuống mà lại không ai đúng lúc nhìn thấy, Hứa Niệm Niệm là thật sẽ không về được.

​"Hẳn không, hẳn không, Hứa Niệm Niệm hẳn không ngốc như thế." An Sơ Hạ lắc lắc đầu, nhấc chân theo co đê đi về phía trước.

​Con đê bên cạnh cách mỗi mười thước liền có một cái đèn đường cao, đi qua mấy đôi tình nhân ân ái, mà cô là một mình tìm kiếm người. Cô biết Hứa Niệm Niệm khẳng định còn chưa tìm thấy, nếu tìm thấy mà nói, Hàn Thất Lục đã sớm điện thoại đến rồi. Cho nên lúc này không phải là lúc cảm thấy cô độc, Hứa Niệm Niệm một mình chắc chắn càng cô độc.

​Bất luận tình yêu là đúng hay sai cũng nên đều được tôn trọng, dù có là Hứa Niệm Niệm cũng được, là ai cũng như vậy. Hứa Niệm Niệm lần này nhất định gặp đả kích không nhỏ.

​Bước chân càng ngày càng trầm trọng, cô cảm thấy được bữa tối của mình đều nhanh chóng bị tiêu hao hết, thân thể cũng bởi vì ra mồ hôi mà từ từ trở nên lạnh.

​Cô nhìn đến phía trước cách đó không xa có cái ghế đá dài, bước chân nhanh hơn đi tới. Cởi giày, cô nhịn không được hít một hơi khí lạnh. Lòng bàn chân không biết khi nào thì bị rộp nước, nhưng là khi cô cởi giày như vậy, bọt nước đều bị lôi xuống, nhất thời lòng bàn chân một mảng mơ hồ máu chảy. Cực đau đớn, quả thực cường bạo mà đem nước mắt cô đều đã vì ấm ức mà chảy ra!

​"Đau quá..." Cô cau mày, đem giầy vứt ở một bên.

​Cô phát hiện sau khi mình đến Hàn gia, bất luận là thể lực hay là năng lực chịu khổ nhọc đều đã giảm xuống khá nhiều, nếu tiếp tục sống an nhàn sung sướng như vậy, cô cũng sẽ từ cỏ dại chịu gió táp mưa sa biến thành đoá hoa trong nhà kính, chịu không nổi dầm mưa dãi nắng rồi.

​Đây cũng không phải là chuyện tốt gì.

​An Sơ Hạ quay đầu nhìn, liền ở phía trước này vài thước có người ở bến tàu giặt quần áo, vết thương này cần phải xử lý một chút. Cô khẽ cắn môi rõ ràng đem cái chân còn lại chưa cởi giầy, nhảy dựng đi xuống bậc thang, đi tới trên bến tàu kia.