Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 787: Không cho phép em mặc nó




Edit: Bống

Beta: Kaly Vương

​An Sơ Hạ mặt đỏ lên, nhịn không được đẩy anh, than thở nói: "Bệnh thần kinh!"

​"Anh không có bệnh thần kinh." Hàn Thất Lục tâm tình thật tốt, bởi vì buông lỏng chuyện sắp phải thi đấu với trường cao đẳng kia mà tâm tình mệt nhọc cũng bị cuốn trôi rồi.

​Rất nhanh, hai người đi tới phòng thay đồ, phòng thay đồ lớn lớn nhỏ nhỏ, An Sơ Hạ còn nhớ rõ cảnh tượng lần trước cùng Hàn Thất Lục vào cùng phòng thay đồ.

​Quả thực là... Chuyện cũ không chịu quên!

​"Vào đi, cho em ba phút." Hàn Thất Lục nói xong, ngồi ở ghế dài bên ngoài, trên ghế dài vẫn còn để lại đồng phục bóng rổ, chiếc áo số sáu, không biết của ai.

​Cũng đã đến nơi này, nếu không đi vào liền có vẻ làm kiêu. Bất quá dù sao đến lúc đó cũng cần phải mặc, chi bằng hiện tại thử trước một lần

​Nghĩ như vậy, An Sơ Hạ trong lòng thả lỏng một chút, đem bánh mì cùng sữa ném cho Hàn Thất Lục, mang theo túi lớn vào phòng thay quần áo của Hàn Thất Lục.

​Bố trí nơi này với lần trước giống nhau như đúc, An Sơ Hạ đem túi lớn để ở trên ghế. Mở túi ra, bộ váy trắng lập tức hiện ra ngay trước mắt.

​Toàn bộ váy tựa như một đóa hoa sen trắng, vừa vặn bao bọc ở nửa người trên.Váy cao trên đầu gối năm phân, lưng đính một bông hoa tinh xảo, có một đường nối với đai lụa hoa rộng quanh ở phía sau lưng, tạo thành một cái nơ khổng lồ. Băng nơ bướm dài theo váy khoảng chừng hai mươi phân, mặc váy vào, toàn bộ cơ thể tỏ ra linh động hoạt bát.

​Cô cũng không biết chuyện còn cần lễ phục dạ hội, mà lễ phục dạ hội này là Khương Viên Viên sáng sớm chuẩn bị cho cô. Nhìn chính mình trong gương, An Sơ Hạ hốc mắt không khỏi đã ươn ướt.

​"An Sơ Hạ, em ở bên trong tắm luôn sao?" Ngoài cửa truyền đến tiếng Hàn Thất Lục trêu chọc.

​Cô đứng ngây ngốc ở bên trong thời gian có chút lâu, cô bây giờ mới hồi phục tinh thần lại, đi tới cửa, nhẹ nhàng mà xoay tay cầm cửa.

​"Cạch" một tiếng, cửa mở.

​Hàn Thất Lục ngậm ống hút nhìn qua, ánh mắt anh nháy một cái, tiện đà đứng dậy, đi nhanh đi đến trước mặt cô, kéo cánh tay của cô, mạnh mẽ đem cô xoay một vòng.

​Bị Hàn Thất Lục nhìn chằm chằm như vậy thật đúng là toàn thân đều đã cứng ngắc, An Sơ Hạ ra vẻ thoải mái, khóe miệng cong lên cười hỏi: "Như thế nào? Nhìn cũng không tệ phải không?"

​Hàn Thất Lục lắc đầu: "Ba phút, đem đồng phục mặc trở lại. Hơn nữa, lát nữa bảy giờ cũng không cần mặc nó vào."

​An Sơ Hạ sửng sốt, nghĩ thầm rằng, khó coi đến như vậy sao? Nhìn một phút đồng hồ cũng không muốn nhìn? Đúng là chính cô cũng cảm thấy được bản thân mình rất tốt mà, váy này thiết kế thật sự rất đẹp, so với trận đấu lần trước cô vẫn thích nó hơn. Bất quá, nghe mẹ nói, lễ phục dạ hội lần này cũng là do cửa hàng "thỏ con đáng yêu" gì đó làm.

​"Khó coi như vậy sao?" An Sơ Hạ nhịn không được nhíu mi, có chút không dám chắc hỏi lại một câu: "Thật là khó coi lắm sao?"

​"Không có." Hàn Thất Lục hạ mi mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, nói từng chữ từng câu: "Không phải khó coi, mà là... Quá đẹp."

​"..."

​Gì?!

​Thứ lỗi phản xạ có vẻ chậm của cô, nhưng là, lời này là có tứ gì đây? Nếu đẹp, vì cái gì muốn để cho cô lập tức thay ra? Cô quả thực không hiểu rồi.

​Không chờ cô đem nghi ngờ hỏi ra miệng, Hàn Thất Lục chính mình nói: "Quá đẹp nên anh sợ lại có người cướp đoạt em. Một Hàn Vũ đã quá đủ rồi, anh thực không muốn có thêm nhiều tình địch. Cho nên, em mặc đồng phục là tốt rồi, vĩnh viễn cũng không được mặc bộ y phục xinh đẹp kia."

​Thật đúng là! Bá đạo!

​An Sơ Hạ nhịn không được khóe miệng cong lên: "Hàn Thất Lục, lời này của anh cũng quá ích kỷ rồi. Em muốn mặc nó, cũng khiến cho anh có cảm giác bất an như vậy sao. Vậy để cho anh không cảm thấy bất an thì em sẽ không lấy anh nữa. "

​"Chẳng lẽ em không muốn lấy anh sao?" Hàn Thất Lục nheo mắt lại, đôi mắt phát ra tia nguy hiểm, thật khiến cho người ta không thể nào không kiêng kị anh. Cảm giác áp bức này là bẩm sinh.

​"Không" An Sơ Hạ cực nhẹ nhàng trả lời một câu.

​Một giây sau, cô chỉ cảm thấy phía sau lưng mình đã là tường, cánh tay Hàn Thất Lục liền đặt trên vai cô, cánh tay kia nhẹ nhàng chống đỡ tường.

​Đây là... Cái gọi là vây vào tường sao?

​Trong phim thần tượng nữ chính bị nam sinh chống tay vây hãm lại ép sát vào tường, đều có một bộ dạng thẹn thùng, nhưng vì cái gì cô lại cảm thấy sợ hãi?

​Vẫn là nói, phim thần tượng căn bản chính là diễn bừa?

​"An Sơ Hạ, vài ngày không chỉnh em, lá gan càng ngày càng lớn rồi?"

"Hử" tiếng phát ra qua kẽ răng anh, khiến người nghe sởn gai ốc.

​"Em..." An Sơ Hạ sợ hãi rụt rè nuốt nước miếng một cái, rõ ràng âm thanh nước miếng truyền vào màng tai, khiến cho cô bỗng nhiên cảm giác xấu hổ.

​Hàn Thất Lục khóe miệng nhếch lên, ghé sát vào mặt cô. An Sơ Hạ chỉ cảm thấy lông mi Hàn Thất Lục đụng tới trán của cô, có một loại ngứa kỳ lạ in nhuộm toàn thân.

​"Hỏi lại em một lần nữa, em có phải hay không không muốn lấy anh?" Hàn Thất Lục thật sự nói.

​Có phải hay không ngoài anh ra thì không gả cho bất kì ai khác? An Sơ Hạ chìm vào suy nghĩ.

​Có một câu cô cảm thấy nói rất hay: Trên đời này bất cứ người nào rời đi, thì Trái Đất vẫn quay, ngày hôm sau Mặt Trời vẫn lặng lẽ nhô lên như thường lệ.

Nếu không thể gả cho Hàn Thất Lục, cô cũng sẽ không cưỡng cầu. Cho nên, làm sao nói ra câu nói kia, ngoài anh ra thì không gả cho ai?

​"Nói chuyện." trong giọng nói Hàn Thất Lục có chút vội vàng, anh vội vàng muốn An Sơ Hạ trả lời vấn đề này, giống như là đứa trẻ vội vả muốn ăn kẹo.

​"Không" An Sơ Hạ chắc chắn trả lời, ánh mắt vô cùng trong suốt, chứng minh tính chân thật của những lời này, cô không phải đùa giỡn, mà là từ nội tâm trả lời.

​Bộ mặt biến dạng, bị từng tiếng nói vừa rồi siết chặt. Hàn Thất Lục ngăn chặn trong lòng không tức giận, dằn lại từng từ hỏi: "Vì cái gì?"

​Tuy Hàn Thất Lục cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng, nhưng cô vẫn có thể nghe ra ngữ khí Hàn Thất Lục đã hạ thấp nhiệt độ.

​Cô nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục kia giống như đêm tối thâm thúy, thành khẩn nói: "Nếu anh về sau chán ghét em, cảm thấy em không thú vị, nghĩ không muốn cưới em, chối bỏ hiện thực, em không có lựa chọn nào khác. Anh là Hàn đại thiếu gia, mà em, cái gì cũng không có, chỉ là một nha đầu được người Hàn gia thu nhận, có tư cách gì, để bắt anh phải cưới em? Cho nên, em không phải không muốn gả cho anh, chỉ là, nếu không phải anh, những người khác em cũng sẽ không gả cho. Lời này của em, anh hiểu chưa? Thất Lục?"

​Hàn Thất Lục như ngừng thở, anh vẫn không nhúc nhích, nhìn An Sơ Hạ, trong lúc này chỉ cảm thấy hoảng hốt.

​Có một loại cảm xúc không thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt nổi lên trong lòng. Hai tay của anh không thể khống chế đặt lên vai cô, lông mi giống như cánh chim khẽ run: "Sẽ không có chuyện đó, Sơ Hạ, anh sẽ không, vĩnh viễn sẽ không chán ghét em. Anh thề!"

​An Sơ Hạ hốc mắt dần dần đỏ, cô kiễng chân lên, lưu lại trên chóp mũi Hàn Thất Lục một nụ hôn.

​"Em tin anh, sẽ không."

​Hàn Thất Lục đáy mắt dần hiện lên ý cười, hai cái bóng chồng chéo cùng một chỗ, to như vậy trong câu lạc bộ bóng rổ, nhưng là xuất hiện hương vị hoa hồng.

​Đó là... hương vị ngọt ngào.

​Trời đã hoàn toàn tối sầm xuống, tối như mực, bầu trời đến một ngôi sao cũng không có. Trời cuối mùa thu ban đêm nhiệt độ lại càng giảm.

​Vừa đi ra câu lạc bộ bóng rổ, Hàn Thất Lục không chút do dự liền đem áo khoác của mình cởi ra, động tác có chút thô lỗ che ở trên vai cô, tay gắt gao ôm lấy vai cô đi về phía trước.

​Lúc này còn cách nửa giờ mới tới bảy giờ, đèn bên câu lạc bộ văn nghệ sáng trưng, các thành viên chính của Anime-club cùng câu lạc bộ Hip-hop đang đang tiến hành luyện tập lần cuối.

​An Sơ Hạ không cam lòng lại hỏi một câu: "Em thật sự chỉ có thể mặc đồng phục sao?"

​"Không sai." Hàn Thất Lục dùng ngữ khí không hề thương lượng nói.

​Người con gái của anh, không để cho người khác nhìn đến! Anh không ngốc, chính mình đi gọi tình địch!

​"Đúng là, tất cả mọi người đều mặc lễ phục dạ hội. Không biết, còn tưởng rằng em là quên mặc, hoặc là, sẽ có khả năng có người cảm thấy rằng em không có nổi lễ phục mà mặc, làm mất mặt Hàn gia!" Cô chiến đấu lần cuối.

​Không phải cô thích hư vinh, mà là, tất cả mọi người mặc lễ phục dạ hội, cô một mình đi mặc đồng phục, quả thực bẽ mặt không thể hình dung ra!

​Hơn nữa, cô cũng làm mất mặt mình là xong, còn mặt mũi của Hàn gia. Khương Viên Viên cũng hy vọng cô có thể thay mặt Hàn gia giành lấy vinh quang này!

​"Anh nói không được là không được." Hàn Thất Lục thái độ kiên định, khom lưng lấy túi lớn chứa lễ phục dạ hội trong tay cô: "Đừng suy nghĩ nữa, em vẫn nợ anh một ân tình, đây là ân tìnhe m phải trả."

​Chết tiệt! Nếu không nói, cô cũng đã quên chuyện này!

​Trở về lớp, mọi người còn đang xem "chuyến du lịch kinh hoàng", cô đẩy cửa, toàn lớp đều hét rầm lên, khiến bọn họ thiếu chút nữa bị hoảng sợ.

​"Sơ Hạ mau tới đây!" Phỉ Lợi Á kêu cô ngồi trở lại vị trí, cực kì lắm chuyện hỏi: "Cậu vừa mới đi đâu vậy? Như thế nào hơn nữa ngày cũng không gặp? Tớ còn tưởng rằng cậu không tham gia hoạt động bữa tiệc tối hôm nay, trực tiếp trở về rồi!"

​An Sơ Hạ xấu hổ nhéo nhéo lỗ tai, nở nụ cười nói: "Đưa đồ ăn cho Hàn Thất Lục, anh ấy cùng huấn luyện viên Lý Nam thảo luận về trận đấu với trường cao đẳng, cơm tối cũng chưa ăn, nên tớ qua đó đưa."

​"Kia... Cậu ăn cơm tối chưa? Tớ với Giang Nam bây giờ đi ăn, cậu nói mình không đói bụng, cậu hẳn là không ăn để giành cho anh ấy, chính mình còn không đi ăn đi?" Phỉ Lợi Á có chút lo lắng nhìn cô hỏi.

​Cô quên cả chuyện mình chưa ăn gì.

​Đúng là hiện tại đi ăn cũng không còn kịp rồi, đợi lát nữa tiệc sẽ có đồ ăn.

​Nghĩ như vậy, An Sơ Hạ vỗ vai Phỉ Lợi Á, cười hì hì nói: "Tớ cũng không ngốc, mua cho anh ấy ăn, đương nhiên cũng mua cho chính mình ăn chứ. Cái này là phim khủng bố sao? Tớ vừa bước vào, toàn lớp đều kêu lên."

​Phỉ Lợi Á trợn trừng mắt nói: "Kia còn không phải bởi vì cậu tới sớm tới muộn không tới, lại cứ vào thời điểm mấu chốt nhất đi vào? Tất cả mọi người tưởng rằng quỷ đến. Nhưng mà, cậu vừa rồi nói huấn luyện viên Lý Nam... Tớ thấy cô ấy vẫn cực kỳ trẻ tuổi, đừng bảo là mượn cớ thảo luận trận đấu, lừa đem Thất Lục thiếu gia đi! Phải biết rằng, loại nữ nhân hai, ba mươi tuổi này cần tình yêu nhất!"

​An Sơ Hạ bất đắc dĩ thở dài, thậm chí còn không quan tâm lời Phỉ Lợi Á nói. Lý Nam... Hàn Thất Lục... Đây cũng là suy nghĩ quá thôi?