Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 752: Lưu Đông Vũ bị thương




Edit: Phương Quỳnh

Beta: Gấu

Không lâu sau, radio đã vang lên nhạc tập hợp, An Sơ Hạ đành phải cùng Phỉ Lỵ Á chạy về phía đội ngũ của mình.

Trên đường, đủ thứ ý nghĩ ở trong lòng bùng nổ mạnh bà tám Phi Lỵ Á chịu không nổi đột nhiên kéo góc áo của cô hỏi: "Thất Lục thiếu gia lúc nãy nói câu nói kia thua cược là có ý tứ gì? Hai người cược cái gì? Cậu thua cái gì?"

Liên tiếp nhiều vấn đề đều đã chỉ hướng một đáp án.

An Sơ Hạ lòng như lửa đốt, ngăn Phỉ Lỵ Á: "Cô đừng có nhiều chuyện rồi nói lung tung, chủ nhiệm đã điểm danh, còn không mau chạy?

Nói xong, cô nhanh chóng chạy đến đội mình..

"Báo cáo!" Vừa chạy đến, tất cả mọi người đã mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, đương nhiên, ngoại trừ Lưu Đông Vũ và Mang Tiểu Nam đang ở phòng y tế. An Sơ Hạ đành phải hô một tiếng báo cáo, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về cô.

Bất quá may mà chủ nhiệm lớp hôm nay tâm tình tốt, đội nữ đạt được giải nhì, đội nam cũng cầm được giải nhì. Bởi vậy đối với hai người đến muộn một câu trách cứ đều không có, lại vẫn cười để cho cô cùng Phỉ Lỵ Á trở về vị trí của mình.

Sau khi điểm danh, mọi người dựa theo trình tự từ lớp mười đến lớp mười một hướng sân thể dục chậm rãi xuất phát. Trên đường đi Phỉ Lỵ Á không ngừng mà hỏi về chuyện "Chịu thua cược", An Sơ Hạ đành phải làm bộ như câm điếc, không nói một lời, đi về phía trước.

Một đường đi tới sân thể dục tập hợp, mấy ngàn người xếp thành mấy chục cái đội ngũ hình vuông, xem ra có chút oai phong.

Hiệu trưởng cùng lãnh đạo trường học đã sớm ở trên khán đài ngồi vào chỗ của mình, tổ trưởng tổ thể dục bắt đầu lên phát biểu, nói một hơi không ngừng nghỉ, phía dưới một mảnh oán khí ngập trời.

Rốt cục ở phía dưới học sinh bắt đầu không kiên nhẫn nhốn nha nhốn nháo, tổ trưởng tổ thể dục lúc này mới chịu đem micro giao cho hiệu trưởng, hiệu trưởng lần này tuyên bố kết quả trận đấu.

Sau cùng hạng nhất, còn lại là mời mỗi ban đại biểu đi lên lĩnh giấy khen.

"Nam sinh lớp ta để lớp trưởng lên được đó." Chủ nhiệm lớp nói xong, có chút buồn rầu hỏi han: "Nữ sinh lớp ta ai lên được?"

An Sơ Hạ cơ bản là đang đi vào cõi thần tiên, bên cạnh Phỉ Lỵ Á đột nhiên giơ tay lên nói: "Để cho Sơ Hạ đi đi! Cậu ấy góp không ít công sức!"

Một câu, đem An Sơ Hạ đang ở cõi thần tiên quay về thực tại.

"Cậu nói bậy cái gì!" Cô có chút tức giận vỗ cánh tay Phỉ Lỵ Á một cái.

Nghe Phỉ Lỵ Á nói vậy, chủ nhiệm lớp thật đúng là nghe được, lúc này bày tỏ ý muốn cô lên lĩnh thưởng.

Lĩnh thưởng vốn không phải là việc khó, mà cô ghét nhất là cảm giác bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm. Nhưng lúc này hiệu trưởng đã đọc tên đến ban A, tình huống đã không chấp nhận, cô luống cuống.

Có thể làm sao? Chỉ có thể đi lên bục.

Một đường đi lên khán đài, bên cạnh bạn học lại đột nhiên dịch ra xa chỗ cô, cô chính là đang nghi hoặc chính mình như thế nào như vậy bị người ta ghét hay sao lại tránh đi như vậy, liền nhìn thấy Hàn Thất Lục đang đứng bên cạnh vào chỗ trống vừa rồi.

Nguyên nhân là cái tên gia hỏa kia bắt người ta đổi vị trí!

An Sơ Hạ trừng mắt nhìn anh, thấp giọng nói: "Anh có bị bệnh không! Tất cả mọi người đang nhìn đấy!"

"Chẳng lẽ mọi người bình thường xem còn ít sao?" Hàn Thất Lục vẫn như cũ, một bộ dạng nhàn hạ.

Ngoài cùng bên trái hiệu trưởng còn đang đọc bản danh sách, cô thật muốn tìm một cái lỗ chui vào.

"Này." Hàn Thất Lục nhẹ nhàng đụng vào người cô một cái, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Em còn không mau chịu thua cược đi!"

"Thắng không quang minh chính đại, anh hiểu không?" Cô giương mắt lên, trợn mắt nhìn anh.

"Em cũng không nói là không được dùng thủ đoạn, dù sao cũng đã thắng rồi!"

Lĩnh thưởng hoàn tất, An Sơ Hạ đen mặt đi xuống, trở lại trong đội ngũ chuyện thứ nhất là cô lấy chân đạp lên mũi chân Phỉ Lỵ Á.

"A - - đau đau đau!" Phỉ Lỵ Á khom lưng ôm chân: "Nhờ phước của người nào đó nhỉ! Hiện tại huề nhau!"

Mà bên kia, Manh Tiểu Nam đi theo Lưu Đông Vũ. Tới tới phòng y tế, thầy ở phòng y tế của Tư Đế Lan cũng không hề bình thường, đều đã làm việc ở bệnh viện lớn, người vừa được đưa tới phòng y tế các bác sĩ nhất thời vội vàng làm nhiệm vụ của mình.

Nhưng vì có tấm vải mành che nên Manh Tiểu Nam không biết bên trong đã xảy ra cái gì, chỉ nghe Lưu Đông Vũ "A a a" kêu to, như phụ nữ sinh con, Manh Tiểu Nam vừa lo lắng vừa buồn cười.

Không quá bao lâu tấm vải che kia được kéo ra, mặt Lưu Đông Vũ một màu trắng xanh, dựa lưng vào tường ngồi ở trên giường của phòng y tế, trên trán tất cả đều là mồ hôi, miệng lại vẫn cắn chặt một cái khăn mặt đã cuốn lại, xem ra thương cảm cực kỳ.

"Bác sĩ! Đã xong rồi sao?" Manh Tiểu Nam lập tức từ trên ghế nhảy xuống, vài bước chạy lên liền dò hỏi: "Như thế nào? Có bị gãy xương hay không?"

Bác sĩ cực kì thoải mái mà cười nhẹ một tiếng: "Cô nghĩ gãy xương dễ dàng như vậy sao? Tiểu tử này khí lực quá lớn, lúc nắn xương thiếu chút đánh gãy luôn bộ xương cốt của mấy lão già lọm khom chúng ta."

"Là sao?" Manh Tiểu Nam sững sờ một chút: "Đây là gì ý tứ? Tôi đây kém hiểu biết, bác sĩ có thể nói dễ hiểu hơn chút được không?"

Vị bác sĩ kia cười rộ lên nói: "Ý là bị trật khớp, không có gì vấn đề lớn, đã ổn, còn những vết thương bên ngoài này đợi lát nữa lấy thuốc xoa xát một chút thì tốt rồi."

Manh Tiểu Nam lúc này mới hiểu được, đi theo bác sĩ đi lấy thuốc xoa, về sau đến bên giường Lưu Đông Vũ, nghiêm mặt lên mà nói: "Thi đấu quan trọng nhưng an toàn vẫn là trên hiết biết không? Biết rõ rành rành thua lại cứ quyêt định đấu? Thầy thể dục nói không cần miễn cưỡng cậu cũng không nghe được phải hay không?"

Lưu Đông Vũ miệng phun ra làm rơi cái khăn đang ngậm trong miệng, vừa muốn nói chuyện, cách đó không xa vị bác sĩ kia liền cười nói đi đến: "Bạn gái cậu nói đúng đó, an toàn là trên hết, trận đấu có là gì?"

Lưu Đông Vũ trên mặt biểu tình cứng đờ, Manh Tiểu Nam liền cười giải thích nói: "Bác sĩ, ông nghĩ sai rồi, tôi không phải bạn gái anh ấy."

"Hả?" Vị bác sĩ lộ ra một bộ mặt hoàng toàn kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ tôi nhìn lầm rồi? Không có khả năng! Nơi này lại không có thầy giáo, nói dối làm cái gì?"

"Thực không phải!" Manh Tiểu Nam cười gượng một tiếng: "Không lừa ông đâu! Bạn trai tôi là người khác."

Nghe thấy như vậy vị bác sĩ kia liền vuốt vuốt chòm râu nói: "Xem ra thật đúng là tôi già nên nhìn lầm rồi, bất quá, không phải bạn trai cô vậy quan tâm cậu ta để làm chi? Làm tôi hiểu lầm."

"Là anh em!" Manh Tiểu Nam một bộ dáng hợp tình hợp lý: "Không phải người yêu liền không thể quan tâm lẫn nhau sao? Bác sĩ, thời đại đã thay đổi rồi, cũng không phải là thời đại lúc xưa đâu."

Vị bác sĩ vừa cười vừa đi ra khỏi phòng.

"Cái kia..." Lưu Đông Vũ lúc này mới mở miệng nói chuyện: "Cô đưa thuốc cho tôi đi, tôi tự bôi được."

Bên trong Radio phát ra tiếng hiệu trưởng còn đang tuyên bố danh sách các lớp đoạt giải, Manh Tiểu Nam lập tức đem thuốc đến, cười hì hì nói: "Anh đây là muốn đuổi tôi đi sao? Tôi không phiền là được, chẳng phải sao? Cho tôi ở trong đây lâu chút đi, ai biết hiệu trưởng còn nói nhiều hay nói ít."

"Này." Lưu Đông Vũ ngồi thẳng, chân trật khớp vẫn còn âm ỉ cảm giác đau đớn, nhưng đến lông mày anh cũng chưa nhăn qua một lần, chỉ là chăm chú nhìn cô.