Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 697: Thật không có chuyện gì?




Ed: Thùy Tiên

Beta:Võ Nana

An Sơ Hạ ão não đưa tay đánh một cái lên người Hàn Thất Lục, bất đắc dĩ tên này đem mình làm thành con nhộng, căn bản sẽ không đau."Ba phút đồng hồ sau gọi tôi." Hàn Thất Lục đột nhiên nói.An Sơ Hạ biết tên này rời giường khí không nhỏ, lúc này anh cũng không hề bực bội, trực tiếp rời giường đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Rửa mặt xong,lúc cô đi ra, Hàn Thất Lục đã tỉnh dậy, ngồi ở mép giường ngẩn người.

"Anh mau trở lại phòng của mình đánh răng rửa mặt đi, tôi phải thay quần áo." An Sơ Hạ tức giận đi tới thúc giục.

Hàn Thất Lục dụi dụi con mắt, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn An Sơ Hạ nói: "An Sơ Hạ, như vậy đi, không bằng sau này tôi và cô cùng nhau ngủ ngon."

An Sơ Hạ có vẻ có chút luống cuống, tiếp theo hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Thất Lục một cái, làm ra vẻ mặt không cao hứng nói: "Sáng sớm nói chuyện hoang đường gì đây! Mau cút về phòng của anh cho tôi!"

Hàn Thất Lục nhún nhún vai, đứng dậy, không nói gì thêm liền trực tiếp đi ra ngoài.

An Sơ Hạ đi tới khóa cửa phòng mới an tâm thay đồng phục học sinh.

Đều do chính cô tối hôm qua cùng Hàn Thất Lục bàn bạc chuyện "Đưa bút máy", sau liền quên mất đóng cửa, mới để cho cái tên kia có cơ hội đi vào trong phòng.



Chờ thay xong đồng phục lúc đi ra cửa, cô kinh ngạc phát hiện Hàn Thất Lục từ lúc nào đã đứng chờ cô ở cửa. 



"Anh thế nào nhanh như vậy?" An Sơ Hạ hỏi xong mới phát hiện là mình đang nói nhảm, nam sinh mặc quần áo tốc độ vốn là so nữ sinh mau hơn, cộng thêm nam sinh không cần chãi đầu.

"Đừng quên đem "Đồ" mang theo. Cô ngồi xe Hàn quản gia là tốt nhất, tôi sẽ nói Hàn quản gia cho tôi giữ một chiếc xe." Hàn Thất Lục vừa nói, dẫn đầu đi ở phía trước xuống lầu.

Hàn Thất Lục nếu như không đề cập tới, cô thật đúng là quên đem bút máy mất. An Sơ Hạ lấy bút máy giả bộ bọc sách trong, lúc này mới nhanh chóng chạy xuống lầu.

Khương Viên Viên hôm nay thức dậy rất sớm, chờ cô lúc xuống lầu đã ăn xong rồi, mặt vui vẻ hướng nhìn cô đi xuống.

"Mẹ sớm..." An Sơ Hạ chột dạ nói, mặc dù cô không biết mình trong lòng hư cái gì. Nhưng vừa nhìn khương Viên Viên cũng biết bà khẳng định lại hiểu lầm cái gì!

Nghĩ đến lần trước khương Viên Viên đưa cho cô dục đình, cô liền cảm giác mình Nhâm Đốc Lục Mạch cũng bị ngăn chặn.

"Tiểu Sơ Hạ, nhanh lên một chút tới ăn sáng. Sáng sớm hôm nay ăn bánh bao cùng Bì Đản cháo thịt." Khương Viên Viên vẫn như cũ bộ mặt vui vẻ, có vẻ tâm tình rất tốt.

An Sơ Hạ gật đầu, ngồi xuống ở bàn ăn.

Ăn xong bữa sáng, Hàn Thất Lục đi trước bước đi ra ngoài, An Sơ Hạ đang muốn đi ra ngoài, lại bị khương Viên Viên cản lại. Lần này, An Sơ Hạ trong lòng đã đoán được khương Viên Viên muốn làm gì.

Trong đại sảnh người giúp việc tất cả đều bận rộn chuyện của mình, ngược lại cũng không sợ có người sẽ nghe lén

An Sơ Hạ liền trực tiếp nói: "Mẹ, con cùng Hàn Thất không xảy ra chuyện gì cả.

"Khương Viên Viên nghe, không khỏi oai khởi đầu: "Hai người các con cũng ngủ chung rồi, còn có thể không phát sinh cái gì? Yên tâm đi, mẹ không phải là người cổ hủ đâu!"

Khương Viên Viên vừa nói, một cái tay bà dò vào túi quần của mình, An Sơ Hạ biết kia trong túi giả vờ là cái gì, cô vội vàng khoát tay giải thích: "Không, mẹ. Con nói cũng là thật sự là chúng con không xảy ra chuyện gì cả.

"Khương Viên Viên ngạc nhiên, lộ vẻ làm ra một bộ không tin. Nhưng tựa hồ là thấy cô không có nửa điểm nói láo nào, khương Viên Viên quan sát hồi lâu, cuối cùng vẫn không tin.

Nhưngbà còn là lại hỏi một lần: "Các con thật sự không xảy ra chuyện gìsao?"