Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 680: Lời của Lạc Thiếu (2)




Ed: Bích Thảo

Beta: Võ Nana

​An Sơ Hạ trong lòng thở phào nhẹ nhỏm: "Anh nhanh lên một chút đi, thầy giáo tới rồi." 

​Lạc thiếu vẫn đứng chôn chân tại chỗ. 

Rất nhanh, thầy giáo thể dục đã đi tới trước mặt năm người, thay đổi vẻ mặt nghiêm nghị mới vừa rồi bằng sự vui vẻ nói: "Khí trời nóng như vậy, các trò cũng không cần chạy, nhưng lần sau lại đến trễ lẫn nữa, tôi sẽ không khách khí đâu." ​

Thái độ đúng là thay đổi chóng mặt. Đoàn người trợn to hai mắt, thầy giáo thể dục cũng không nói thêm nữa, đi thẳng. Dĩ nhiên cũng không có chú ý tới sự tồn tại của Lạc thiếu.

​"Tại sao chúng ta không cần chạy?" An Sơ Hạ nhíu mày, cảm thấy có chút khó tin.

​"Đoán chừng là nhớ lại thân phận của cậu?" Phỉ Lợi Á không có chừng mực nói: " Nữ phu nhân Hàn thị tương lai, tại sao có thể bị phạt chạy đây, cậu nói thử đi, Sơ Hạ?"

​Nói lời này, sắc mặt Lạc thiếu đột nhiên thay đổi nhưng anh rất nhanh lại khôi phục nụ cười kia, rất là thân mật mà đi tới trước mặt An Sơ Hạ nói: "Nếu không bị phạt chạy, có thể cho tôi một chút mặt mũi cùng tôi qua bên kia ngồi một chút không?"

​Vừa nói, Lạc thiếu chỉ chỉ sân trường bên cạnh thính phòng. ​

"Không được, Sơ Hạ cùng tôi còn có chuyện phải làm." Manh Tiểu Nam rõ ràng nhìn thấy được An Sơ Hạ không muốn đi với cậu ta nên liền nói với Lạc thiếu. 

​An Sơ Hạ đang muốn nói tiếp lời của Manh Tiểu Nam, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến lần này có thể giữ lại, lần sau nhất định không có thể chạy trốn, thay vì như vậy, còn không bằng đem lời nói ra rõ ràng sớm một chút. 

​Nghĩ tới đây, An Sơ Hạ vừa buồn bực vừa nói: "Được."

​Manh Tiểu Nam nhất thời trợn to hai mắt, Phỉ Lợi Á lại không rõ chân tướng cho nên chỉ đứng nhìn hết màn kịch này. 

Mà Mã Cách, vẫn như cũ không nói một lời, mắt của cô nổi lên một nụ cười lạnh nhưng không bị ai phát giác. ​Lạc thiếu mân mê đôi môi, có vẻ có chút thích thú: "Mời." 

​Hôm nay mặc dù là có mặt trời nhưng vì đã vào thu nên mặt trời cũng không tỏa nắng gay gắt. Hai người ngồi ở thính phòng đầu tiên trong thao trường, Lạc thiếu mở miệng trước nói: "Tôi cho răng là cô sẽ cự tuyệt tôi, đây coi như là cho tôi một cơ hội theo đuổi cô sao?"

​"Không tính là vậy." An Sơ Hạ thu hồi tầm mắt ở phía xa, quay đầu nhìn về phía Lạc thiếu nói: "Tôi muốn biết, có phải hay không Hướng Mạn Quỳ cố ý để cho anh tới... Tới tìm tôi." 

​Cô vốn muốn nói "Quấy rầy", suy nghĩ một chút vẫn là đem cái từ này nuốt xuống. ​"Nói cô?"

Lạc thiếu không giảm nụ cười trên mặt vẫn: "Cô ta chẳng qua là bạn gái trước của tôi, tôi hiện tại cùng cô ta không có chút quan hệ nào, nhưng cô là tình yêu đích thực của tôi."

​Loại "Tình yêu" này cô thật đúng là không cần, An Sơ Hạ giật giật khóe miệng: "Như vậy xin hỏi, anh yêu tôi ở điểm nào đây?" ​

Lạc thiếu không chút do dự trả lời: "Điểm nào cũng yêu." 

​Yêu như vậy, cô càng không cần. 

​"Cứ nói như thế." An Sơ Hạ thở dài nói: "Hàn Thất Lục cùng tôi, hiện tại tình cảm rất tốt, nếu anh ta biết anh đến tìm tôi, nhất định sẽ nổi giận."

​"Là sao?" Lạc thiếu nhíu mày, lần trước anh ở trước mặt Hàn Thất Lục dáng vẻ hèn mọn, chính anh hồi tưởng lại liền muốn phát điên, hiện tại An Sơ Hạ lại nhắc đến Hàn Thất Lục, anh lộ ra dáng vẻ khinh thường: "Mặc dù tôi không thích Hàn Thất Lục nhưng tôi có bội phục cậu ấy một chút."

​"Điểm nào?" An Sơ Hạ đặt câu hỏi. ​

" Chung tình." Lạc thiếu cười ha ha: "Cô sẽ không cho là thật chứ, cô nghĩ Hàn Thất Lục sẽ hoàn toàn quên Hướng Mạn Quỳ?"

​An Sơ Hạ hô hấp chậm một nhịp, trên mặt cũng là duy trì bình tĩnh: "Hướng Mạn Quỳ cùng anh ta, sớm đã là chuyện đã qua."

​Lạc thiếu cười híp mắt đưa tay qua muốn sờ mặt An Sơ Hạ, cô đương nhiên là theo bản năng tránh ra. Không có sờ tới mặt của cô, Lạc thiếu cười khan một tiếng, ngoài miệng nói: "Tôi chính là thích sự đơn thuần của cô."