Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 666: Sóng gió 2




Editor: Quỳnh Anh

Beta: Ngọc Duyên + La


Bọn họ vừa đi khỏi, trong nháy mắt tiếng thảo luận trong lớp trở nên ồn ào hơn.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải là cổ phiếu Hàn thị bị rớt giá chứ?" Một học sinh vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra tra tin tức mới nhất.

"Đó chính là Hàn thị, có thể dễ dàng đóng cửa như vậy sao? Nhất định là thầy giáo Tiếng anh hôm nay uống nhầm thuốc rồi."

"Không sai! Hoặc là giáo viên tiếng Anh này không muốn làm việc ở nơi này nữa!" Một học sinh khác tiếp lời nói.

Bên kia, Tiêu Minh Lạc cùng Lăng Hàn Vũ đã đi tới cửa phòng âm nhạc. Cánh cửa khép hờ, Tiêu Minh Lạc liền đưa tay đẩy cửa vào.

"Các cậu đã tới?" Hàn Thất Lục thở ra một làn khói mờ trong không gian rồi bước ra, làm cho người ta nghi ngờ anh lạc vào vùng đất của Thiên sứ.

"Ừm." Tiêu Minh Lạc gật đầu: "Cậu không sao chứ?"

Hàn Thất Lục cầm mẩu thuốc lá ném xuống đất, thuận chân đạp tắt tàn thuốc.

Anh lắc đầu một cái, rất khinh thường, nói: "Chút chuyện nhỏ như vậy vẫn không đến nỗi khiến tớ sụp đổ. Tuy nhiên, tớ đã điều tra được tại sao hôm nay thầy giáo Tiếng anh lại biểu hiện khác thường như vậy."

"Tại sao?" Lăng Hàn Vũ không nhịn được hỏi lớn.

Hàn Thất Lục kể lại đầu đuôi sư việc, hai người Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ rất nhanh cũng hiểu ngọn nguồn chuyện đó.

Người nắm quyền cao nhất học viện Tư Đế Lan thật ra là Khương Viên Viên. Vậy mà, trong khoảng thời gian này, mấy lão Giám đốc muốn nghỉ hưu, nắm trong tay cổ phần của Tư Đế Lan lại rối rít bán cho An Dịch Sơn. Như vậy hiện nay, An Dịch Sơn cùng Khương Viên Viên hoàn toàn có thể ngồi ngang hàng.

Kì thi lần trước, Tư Đế Lan hoàn toàn xếp sau trường cao đẳng trung học bình thường. Mọi người xúm vào bình luận Tư Đế Lan giữ nhiều giáo viên trình độ rất cao, nhưng do cách dạy nên học sinh không có mấy người lọt vào danh sách học sinh hàng đầu.

Như vậy, thời gian diễn ra cuộc thi sắp tới trở nên vô cùng quan trọng. Vì thế, ngày hôm qua sau khi tan học, An Dịch Sơn liền triệu tập Ban giám hiệu, nhưng lại không thông báo cho Khương Viên Viên.

Tất cả giáo viên Tư Đế Lan cũng nhận lệnh nhất định phải thắt chặt kỷ luật đối với học sinh. An Dịch Sơn còn đặc biệt ghi nhận sẽ "đối xử bình đẳng" với tất cả các học sinh, không có ngoại lệ. Chính vì vậy, hôm nay thầy giáo Tiếng anh mới có thể đặc biệt nghiêm khắc với Hàn Thất Lục.

Đoán không chừng, dùng Hàn Thấy Lục làm lời cảnh báo với tất cả mọi người.

"Không thông báo cho bác Hàn..." Tiêu Minh Lạc nhíu mày thật chặt: "An Dịch Sơn này không phải đối với người trong gia đình cậu vẫn tốt hay sao? Thế nào còn chơi trò không quang minh chính đại như vậy? Trò chơi này chơi ở Tư Đế Lan, hay chơi trên thương trường cũng không nên để xảy ra xung đột."

Lăng Hàn Vũ vừa nghe, vừa đưa tay vỗ vai Tiêu Minh Lạc và nói: "Tại sao cậu còn chưa rõ, ở trên thương trường, không có ai là bạn bè mãi mãi, chỉ có lợi ích. Tuy nhiên, tớ nhớ ra điều này, An Dịch Sơn hình như là cha nuôi của An Sơ Hạ? Như vậy mối quan hệ này xem ra rất mỏng manh a."

"Chuyện này nguyên nhân chính là gia đình tớ sắp xếp cho An Sơ Hạ một thân phận, để cô ấy danh chính ngôn thuận vào Tư Đế Lan học." Hàn Thất Lục dừng một chút, hít sâu một hơi tiếp tục nói: "Nhưng tớ cuối cùng lại cảm thấy trong chuyện này có cái gì đó không đúng. Tại sao hết lần này tới lần khác là An Dịch Sơn... Chỉ vì An Dịch Sơn và An Sơ Hạ cùng mang họ An sao? Nhưng người họ An đang sống ở thành phố A đếm không xuể."

"Hiện tại, không phải thời gian nói về việc này." Tiêu Minh Lạc đốt một điếu thuốc, rồi nói tiếp: "Theo tớ nghĩ, Thất Lục, kế tiếp đây cậu sẽ bị lôi ra làm cảnh cáo."

"Ý cậu là, lôi tớ ra cảnh cáo người khác sao?" Lăng Hàn Vũ hai mắt sáng lên địa nhìn Hàn Thất Lục: "Tớ ngược lại muốn xem một chút, đám người kia muốn đối phó thế nào với kẻ khó dây vào này thế nào... phải không gà trống nhỏ?"

"Gà trống nhỏ?" Hàn Thất Lục hất cằm: "Sự xưng hô này bản thiếu gia cũng không thích chút nào. Nếu như nhất định phải là gà, ít nhất phải là gà chọi."

Tại thời điểm giọng nói đang hạ thấp xuống, cửa phòng âm nhạc đột nhiên bị đẩy ra.

Ba người ngay lập tức phóng tầm mắt chăm chú nhìn ra cửa.

An Sơ Hạ vừa đẩy cửa ra liền cất tiếng gọi: "Hàn Thất Lục!"

An Sơ Hạ chú ý thấy vẻ mặt ba người khi thấy cô mới thở phào nhẹ nhàng. Phòng học âm nhạc lớn như thế tràn đầy mùi thuốc lá đậm đặc, khiến cô hít thở khó khăn, An Sơ Hạ không nhịn được ho khan mấy tiếng.

Đối với người không hút thuốc, khói thuốc đơn giản là một sự tra tấn!

"Này --- mau bỏ thuốc đi." Lăng Hàn Vũ nhìn Tiêu Minh Lạc nói.

Tiêu Minh Lạc ngược lại rất nghe lời, hít thêm vài hơi khói mới ném xuống đất, nhưng Hàn Thất Lục cũng trợn mắt nhìn Lăng Hàn Vũ một cái, tiếp theo quay đầu nhìn về phía An Sơ Hạ hỏi: "Tại sao em lại tới đây? Mau đi học đi?"

An Sơ Hạ bước lên phía trước mấy bước, cũng không ngại mùi thuốc lá, trực tiếp đưa tay lên sát vào tai Hàn Thất Lục nói nhỏ: "Này --- Có phải anh tranh cãi cùng với thầy giáo không? Tất cả mọi người nói anh và thầy giáo xảy ra chuyện, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!"

Mặc dù ánh đèn trong phòng âm nhạc ảm đạm, nhưng Hàn Thất Lục vẫn có thể thấy rõ ràng khuôn mặt nhỏ bé của An Sơ Hạ phơn phớt hồng, cực kỳ dễ thương.

Không thấy anh đáp lại An Sơ Hạ nóng nảy đứng thẳng người, kiễng chân lên dùng lực véo tai Hàn Thất Lục.

"Này --- An Sơ Hạ, em không thể nhẹ tay một chút à!" Hàn Thất Lục bắt được cánh tay An Sơ Hạ, lại ghé sát vào cô nói: "Có phải em đã quên mất điều gì không? Người giúp việc?"

An Sơ Hạ lập tức trợn mắt. Mới vừa rồi cô nhất thời kích động, chỉ nghĩ tới Khương Viên Viên nếu biết Hàn Thất Lục gây ầm ĩ ở trường như vậy nhất định sẽ tức giận, lại quên mất chuyện năm mươi vạn......

An Sơ Hạ còn chưa kịp phản ứng, Lăng Hàn Vũ ở một bên đã nhạy cảm dò hỏi: "Người giúp việc? Người giúp việc là gì?!"

Nhìn bộ dạng Lăng Hàn Vũ như lâm đại địch, Tiêu Minh Lạc vội vàng lên tiếng giải vây nói: "Đây là biệt danh mới của Sơ Hạ, nhưng mấu chốt là vào thời điểm này cậu cũng đừng nhiều chuyện nữa."

Hàn Thất Lục kịp thời ngậm miệng lại, lúc này tranh chấp với Lăng Hàn Vũ chỉ tổn thương đến tình cảm anh em, đối với việc trước mắt cũng không có chút ý nghĩa nào.

An Sơ Hạ thu tay lại, không hề nói chuyện cùng Hàn Thất Lục nữa, mà là quay đầu nhìn về phía Tiêu Minh Lạc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Không đơn giản như mọi người nói là một cuộc tranh cãi?"

Mặc dù An Sơ Hạ tới Tư Đế Lan một thời gian chưa lâu lắm, nhưng cô lại hiểu rất rõ Hàn Thất Lục. Anh là người đôi lúc kiêu ngạo một chút, nhưng cơ bản sẽ giữ vững nguyên tắc, nhưng lại không làm tù nhân của nguyên tắc đó.

Huống chi, trong học viện hoàng gia Tư Đế Lan, bất luận là thầy giáo hay bạn học, thậm chí là hiệu trưởng, tất cả đối với Hàn Thất Lục đều phải nể mặt phần nào, tuyệt đối không thể xảy ra tranh cãi cùng giáo viên.

An Sơ Hạ nhìn Tiêu Minh Lạc chằm chằm, trong lòng Tiêu Minh Lạc cũng rõ ràng, nói dối An Sơ Hạ cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy liền nói ra hết mọi chuyện.

Ngọn nguồn của tất cả chuyện này đều bắt đầu từ An Dịch Sơn, người cha nuôi cô mới gặp mặt vài lần.

"Tại sao có thể như vậy..." Vẻ mặt An Sơ Hạ trở nên kinh ngạc.

Quan hệ giữa nhà họ An với nhà họ Hàn luôn luôn rất tốt, cho nên nhà họ Hàn mới giúp cô chọn An Dịch Sơn làm cha nuôi. Tình cảm giữa hai gia đình luôn giống như người một nhà. Mấy ngày trước, Khương Viên Viên còn nói hẹn phu nhân của An Dịch Sơn cùng ra ngoài làm đẹp.