Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 56: Bị sái cổ




Vừa nhìn thấy nụ cười tuyệt mỹ khiến người ta phải sởn gai ốc đó, Tiêu Minh Lạc không tự giác nuốt nước miếng một cái, cam chịu nói: "Được rồi được rồi... Lần sau muốn ra ngoài ngủ, nhớ qua nhà Lăng Hàn Vũ!"

Vừa nghe đến qua nhà Lăng Hàn Vũ ngủ, Hàn Thất Lục lập tức dừng cười, bày ra biểu tình 'cậu để tôi đi'.

"Cậu cũng không phải không biết cậu ta! Cả đời là một cái đồng hồ bị điên điển hình. Lần trước tôi qua đó ngủ, mẹ nó cậu ta kéo tôi chơi cả đêm không ngủ được!" Nói tới đây Hàn Thất Lục thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Tiêu Minh Lạc không quan tâm nhún vai: "Nói không chừng cậu ta đã trở về bình thường rồi đi! Được rồi... tắm nhanh đi tôi buồn ngủ gần chết..."

"Hắt xì ~" đang đùa giỡn đột nhiên hắt hơi một cái.

"Ai mắng mình vậy?" Hắn lầm bầm một câu, lại tiếp tục đùa giỡn.

Một ngày cứ thế kết thúc trong màn đêm tối.

"Đồ lười, dậy mau! Đồ lười, dậy mau!" Đồng hồ báo thức trên bàn đột nhiên vang lên, An Sơ Hạ mắt nhắm mắt mở phát hiện mình đang ngủ trên bàn học.

Nhớ lại một chút, cô nhớ rằng tối qua làm bài tập xong vẫn còn sớm, xuống bếp pha cà phê, rồi chạy đến phòng sách tìm quyển《I have a dream》đọc. Vậy nên lúc tỉnh mới phát hiện mình ngủ trên bàn học.

Vừa định đứng lên mới phát hiện... Bị sái cổ! Bất quá cũng không phải nghiêm trọng lắm, tổng thể mà nói đầu chỉ có thể giữ nguyên chính giữa, không thể xoay nhiều. Ai từng bị sái cổ cũng biết, đó là một cảm giác không gì sánh nổi... Thống khổ!

Đánh răng rửa mặt thay đồ, chuẩn bị xong hết mới chậm rãi đi xuống lầu. Hôm qua sau khi trở về cô đã tự tìm thuốc bôi chân, cố ý không để phát ra âm thanh gì, nếu không Khương Viên Viên lại lo lắng.

Giống bữa sáng hôm qua, Khương Viên Viên và Hàn Lục Hải đã ngồi sẵn ở kia. Thấy bọn họ cũng mới vừa ngồi xuống, bữa sáng trong chén còn chưa kịp có gì. Chỉ có một điều không giống hôm qua là... Hàn Thất Lục không ở nhà.

"Buổi sáng tốt lành, dì dượng." Cô mỉm cười để sách qua một bên, sau đó liền ngồi xuống bàn ăn.

Khương Viên Viên nhìn chằm chằm An Sơ Hạ mấy giây, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Sơ Hạ, con bị sái cổ à?"

Chuyện này cũng bị nhìn ra a... cô rõ ràng đã cố ý dùng sức xoay đầu, nhưng vẫn bị phát hiện.

"Vâng." Cô gật đầu: "Bất quá không có vấn đề gì lớn."

"Con a!" Khương Viên Viên cau mày chỉ vào An Sơ Hạ: "Dì nghe người hầu nói, tối hôm qua hơn mười một giờ con còn pha cà phê trong bếp. Dì biết con cố gắng học tập, nhưng đừng cố quá a!"

"Vâng, con biết rồi." Trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra, Khương Viên Viên không có phát hiện chân cô bị thương. Nếu không thế nào cũng càm ràm nửa ngày.

Vừa cầm lấy một miếng sandwich chợt nghe người hầu đi ra ngoài nói: "Thiếu gia đã về."

Cô ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, Hàn Thất Lục vẫn mặc quần áo hôm qua, nhấc chân đi đến bàn ăn nói: "Tối qua con có việc gấp, ngủ ở lại Lạc gia."

"Tiểu Sơ Hạ, đừng để ý đến nó, ăn cơm đi!" Khương Viên Viên biết Hàn Thất Lục đang nói chuyện với mình, nên cố ý không để ý tới hắn.

Bất quá Hàn Thất Lục cũng không nói gì nữa, xoay người đi lên cầu thang. Hẳn là đi thay quần áo.

Ăn xong bữa sáng, An Sơ Hạ không thấy mùi vị gì, cuối cùng phát hiện mình ăn không vô, đứng dậy nói: "Dì dượng con ăn xong rồi."

Khương Viên Viên gật đầu: "Chú ý đến cổ một chút, bị sái cổ thì phải từ từ thôi."