Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 448: Hết hy vọng




Edit: lapluie99

Beta: NhoxPanda2

Cảnh này hoàn toàn là kịch hay đáng xem, kém chút nữa có thể vỗ tay khen hay. Trong khi một người đang nhíu chặt mày chặt chẽ, ngồi trong xe có vẻ không tình nguyện nhìn về phía trước hai người dựa sát vào nhau như thế.

"Ai da, thật sự là đau lòng. Lão đại của chúng ta có chị dâu liền quên luôn những thủ hạ như chúng ta." Bộ dạng người đang xem kịch hay kia chính là Đại Hổ, nghe xong trên miệng anh như cố nén cơn giận, căn bản chính là cố ý nói cho người nữ sinh kia nghe thấy.

Ở lòng anh đã sớm coi An Sơ Hạ là chị dâu của mình, Nam Cung Tử Phi phu nhân rồi. Mà nữ sinh kia, là ngày đó, thời điểm Nam Cung Tử Phi ngồi trong quán bar uống rượu giải sầu trùng hợp gặp được. (xem thêm ở

Cô tên là Mã Cách, từ nhỏ được người đàn ông lớn tuổi nhận nuôi dưỡng, người đàn ông kia vốn còn một người con gái ruột tên là Mã Lệ. Lần ấy, vì tối hôm đó trời mưa lại quên mang ô che, vừa lúc Mã Cách gặp được bạn trai Mã Lệ - Kiệt Khắc. Kiệt khắc tốt bụng đưa cô về thay quần áo và tắm nước nóng. Sau đó cô bước vào phòng tắm lại quên mang quần áo sạch. Vừa văn lúc đó Mã Lệ đến tình cờ nhìn thấy Kiệt Khắc tan tầm trở về nhà, liền đi theo. Sự tình liền diễn biến thành cô khoả thân xuất hiện trong nhà Kiệt Khắc.

Mã Lệ này là cô gái tính tình lẳng lơ, cô ta không nghĩ bạn trai của mình lại bị người khác cướp đoạt. Vì thế trong cơn tức giận chạy đến quán bar, nhìn thấy Nam Cung Tử Phi đang ngồi trong góc, chợt suy nghĩ muốn tiến đến dụ dỗ, Mã Cách lúc này đuổi theo kịp. Sau đó lúc đang chuẩn bị đưa Mã Lệ về nhà, Mã Lệ kia mượn cớ say rượu bỗng nhiên nhặt giày cao gót ném vào người cô, khi đó nhóm người Nam Cung Tử Phi cũng đi lấy xe, vừa lúc ở đó cứu được cô.

Sau đó, cô liền cầu xin Nam Cung Tử Phi thu nhận cô, bởi vì người lúc trước nhận nuôi dưỡng cô đã qua đời, mà Mã Lệ sẽ tuyệt đối không tha thứ cho cô. Mặc dù cô đã nói, cô với Kiệt Khắc không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Đại Hổ đích thực đến giờ vẫn không thể hiểu rõ, Nam Cung Tử Phi vì sao lại thu nhận nữ sinh bộ dạng không tính là xinh đẹp này. Trái lại còn cho cô ta ăn ngon sống tốt, có người hầu hạ. Cho nên Đại Hổ đương nhiên là không thích cô ta, không chú ý luôn luôn cố tình nhắc tới An Sơ Hạ trước mặt Mã Cách.

Nhìn sắc mặt Mã Cách không tốt. Trong lòng Đại Hổ vang lên một tiếng thật vui vẻ. Anh chớp chớp ánh mắt nói: "Ôi chao ôi, Mã Cách, lớp học của cô như thế nào? Có biết cô là thủ hạ vô ích mà lão đại thu nhận không. Cô cũng biết lão đại chúng ta là một người như thế nào, cho nên là, cô tốt nhất..."

"Anh Đại Hổ." Mã Cách thu hồi ánh mắt nhìn về phía Đại Hổ: "Tôi biết chính mình không xứng với lão Đại, anh cũng không cần nhiều lời, tôi đối với lão Đại là an phận không nghĩ những gì không nên nghĩ.

'Suy nghĩ an phận' bốn chữ này dùng không thật tâm, nhưng cô biết, ở trong mắt Đại Hổ, nếu thật sự cô có bất cứ cảm tình gì đối với Nam Cung tử phi, hết thảy đều đã gọi là ý nghĩ không an phận.Đại Hổ di chuyển môi, nhưng không nói bất cứ điều gì nữa. Tại sao lại cảm thấy như anh đang bắt nạt cô ta? Anh rõ ràng chỉ nói sự thật thôi!

Mặc kệ đi! Đại Hổ hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi.

An Sơ Hạ không có ý muốn trở về phòng bệnh, nhưng Nam Cung Tử Phi kiên trì muốn đưa cô về. Nói là một cô gái giờ này lại ngồi ở bên ngoài thật sự không ra gì. Cô cũng để cho Nam Cung Tử Phi đưa mình về phòng bệnh.

"Tử Phi, tôi biết tôi không nên ở trước mặt anh nhắc tới của anh ấy. Nhưng thật sự tôi... tôi thật sự cực kỳ lo lắng cho Hàn Thất Lục." An Sơ Hạ nói xong, nước mắt lại chảy xuống. Cô cảm thấy chính mình sao lại vô dụng như vậy.

Nam Cung Tử Phi đã sớm đã biết được tin tức Hàn Thất Lục được đưa đi Mỹ trị liệu, anh đại khái cũng đoán được An Sơ Hạ là có ý tứ gì rồi.

"Em là muốn để cho tôi giúp em trốn viện đi tìm anh ta, phải không?" Nam Cung Tử Phi chưa bao giờ giận dữ trước mặt An Sơ Hạ, lần này cũng như vậy. Trong lòng cứ việc có một tiếng nói ở đó gào thét lớn "Vì cái gì người em lo chỉ có Hàn Thất Lục". Nhưng mặt ngoài anh vẫn bình lặng như sóng nước chẳng xao động.

Có vài thứ, bất luận anh cố gắng như thế nào, nhưng thật sự không thể ép buộc. Anh -  Nam Cung Tử Phi đã sử dụng tất cả tài sản chỉ để đổi lấy An Sơ Hạ bình an. Khi anh nhận tin tức  An Sơ Hạ bị Nam Cung Tử Tước bắt cóc. Cuối cùng chinh Nam Cung Tử Tước không cần giao dịch kia, thế nhưng, trong một tích tắc, anh thật sự nghĩ rằng "Nếu An Sơ Hạ đã chết, anh cũng sẽ không còn muốn sống".

Bờ môi nhếch lên, bộ dạng hiện tại của anh vô cùng đau khổ.

"Ừm! Xin anh giúp tôi!" An Sơ Hạ đôi mắt sáng lên tới: "Tôi chỉ muốn anh giúp tôi xuất viện. Chỉ cần có thể giúp tôi xuất viện là được rồi."

Chính cô tìm cách xuất viện là tuyệt đối không có khả năng, bởi vì Khương Viên Viên đặc biệt cứng rắn. Nhưng Nam Cung Tử Phi mà nói, không biết vì sao, cô cảm thấy Nam Cung Tử Phi có năng lực làm việc đó.

"Sơ Hạ." Nam Cung Tử Phi đặt tay vai phải An Sơ Hạ, cùng cô đối diện: "Đây bệnh viện Hàn thị, tôi không có khả năng lớn đến vậy giúp em trốn viện. Thật sự nếu em muốn tôi trực tiếp mang em đi, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối không giúp em. Nhưng em nên vì người lo lắng cho em mà suy nghĩ lại. Nhìn thôi cũng thấy được Khương Viên Viên thật tâm thích em, thích người con dâu tương lai này. Em vết thương chưa lành không ngoan ngoãn ở trong bệnh viện, bà ấy sẽ lo lắng chết."

An Sơ Hạ trầm mặc xuống. Đúng vậy à, Khương Viên Viên nhất định sẽ lo lắng... Cô không muốn bà ấy phải lo lắng.

"Tôi biết rõ." An Sơ Hạ ngẩng đầu lên: "Tôi sẽ mau chóng dưỡng thương tốt, sau đó quang minh chính đại mà xuất viện."

Nam Cung Tử Phi gật đầu, nhìn cô một lúc sau đó mới đứng dậy: "Lúc này tôi ở lại đây cũng bất tiện. Thời gian còn sớm, em trước tiên bình ổn cảm xúc, tôi đi đây."

An Sơ Hạ tay giữ chặt ống tay áo Nam Cung Tử Phi, nở ra một nụ cười sáng lán: "Tử Phi, cám ơn anh."

Nam Cung Tử Phi lắc đầu, 'không cần phải nói lời cảm ơn với tôi bất cứ lúc nào An Sơ Hạ', cô nói tiếp: "Nếu tôi gặp anh trước, tôi nhất định sẽ yêu anh."

Thân thể của anh đóng băng tại chỗ, ngay cả các đốt ngón tay đều có chút cứng đờ.

Dần dần, biểu tình trên mặt anh lộ ra một tia đau khổ: "Cảm ơn em."

Điều này đã khiến cho anh hoàn toàn mất hết hy vọng.

Bởi vì, anh căn bản không phải người gặp được An Sơ Hạ đầu tiên.

Nếu thật sự có tái sinh luân hồi, kiếp sau mà nói, anh nhất định sẽ tìm thấy An Sơ Hạ sớm hơn tên tiểu tử Hàn Thất Lục kia một bước. Sau đó cùng cô sống đến đầu bạc răng long, vĩnh không chia ly. Cho nên cuộc đời này, anh phóng tay... nhường điều đó cho tên tiểu tử Hàn Thất Lục.

Điều quan trọng là anh ta phải tỉnh lại.

Nếu Hàn Thất Lục không thể tỉnh lại, như vậy, cũng đừng trách anh sẽ chen ngang.

"Tôi đi trước đây. Ngoan ngoãn ngủ thêm đi." Nam Cung Tử Phi nhìn An Sơ Hạ lộ ra bộ mặt tươi cười, sau đó xoay người rời đi.

Trở lại trên xe, Đại Hổ lại bắt đầu nghịch ngợm. Nam Cung Tử Phi cũng không kiêng kỵ sự có mặt của Mã Cách, liền đem tất cả cuộc đối thoại cùng An Sơ Hạ nói cho Đại Hổ nghe. Bình thường anh không phải chuyện gì cũng nói cho Đại Hổ. Anh cũng không phải con gái, sẽ không giống với các cô gái, chuyện thân mật của chính mình cũng đều có thể nói ra. Nhưng hôm nay, anh thật sự cần tâm sự, nói hết một lần.

Nghe Nam Cung Tử Phi nói chuyện, Đại Hổ trầm mặc không đến mười giây, đột nhiên vỗ tay một cái nói: "Chị dâu trong lời nói còn có ý khác, nếu Hàn Thất Lục không tồn tại, như thế..."

"Cậu không nên động não vòng vo, nếu không - -" Nam Cung Tử Phi không nói tiếp, bắt đầu khởi động xe.