Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 418: Cô quả thật hèn hạ như vậy?




Edit: Thùy Linh

Beta: Sam Sam

"Em vừa rồi cùng bạn học đi ra bờ sông tranh thủ ngắm cảnh thì thấy cô ấy, giống như cô ấy đang ở cùng nam sinh nào đó. Chị đi bờ sông tìm xem có không."

An Sơ Hạ vội vàng nói cảm ơn. Bởi vì tò mò Manh Tiểu Nam đi cùng nam sinh nào cho nên cô đi nhanh ra hướng bờ sông.

Lại đi qua cái đống đất liền này là bờ sông, An Sơ Hạ lại ngoài ý muốn nghe được âm thanh có người ở cãi nhau. Nghe thanh âm, giống như là rất kịch liệt. bước chân vốn đang nhanh di chuyển chậml ại, nghiêng tai nghe.

"Cô quả thật hèn hạ như vậy?" Là một giọng nói cực kỳ phẫn nộ của nam sinh, lời này giống như là đem toàn lực để nói, cho nên An Sơ Hạ nghe được rất rõ ràng.

"A!" Tiếng cười lạnh lùng vang lên, thân thể An Sơ Hạ ngẩn ra, không phải là giọng của Manh Tiểu Nam sao? Cô vừa muốn bước ra xem rốt cục là chuyện gì xảy ra, kết quả giọng nói của Manh Tiểu Nam lại vang lên. Rõ ràng truyền tới tai An Sơ Hạ.

"Cậu luôn miệng nói tôi bị coi thường, như thế tôi hỏi cậu. Cậu quen tôi, cuối cùng mục đích đều chỉ là vì có quan hệ cùng Hàn gia sao? Đơn giản là phu nhân tương lai của Hàn thị là bạn tốt nhất của tôi. Cậu cho rằng những chuyện này tôi không biết sao?"

Sau một trận trầm mặc, Manh Tiểu Nam lại cười lạnh: "Biết tôi vì cái gì mà quen cậu không? Cũng là vì muốn cho anh thật tình yêu tôi, sau đó... Mạnh mẽ đá anh đi."

"Vì cái gì?" Nam sinh khó hiểu.

"Không có vì cái gì, chính là vì... Tôi chán ghét đàn ông, chán ghét tất cả mấy người vì tiền bạc mà phản bội người mình yêu. Đáp án này anh mãn nguyện chưa? Người trong lòng tôi là một người khác hoàn toàn, muốn tôi với anh đến với nhau là không có khả năng, bởi vì tôi chơi ngán anh rồi!"

"..." An Sơ Hạ sắc mặt trở nên rất xấu. Gia thế Manh Tiểu Nam cô rất rõ ràng, Manh Tiểu Nam sở dĩ như vậy, bất quá là vì cha của cô phản bội mẹ cô thôi.

Mà cô... Cũng có thân thế tương tự.

Cho nên cô cực kỳ hiểu tâm tình của Manh Tiểu Nam, sẽ sinh ra tâm tình như vậy, Nhưng cô vẫn cho rằng, Manh Tiểu Nam sẽ không để ý những thứ này, cô chỉ là đem bố mình trở thành một người cùng huyết thống nhưng quan hệ xa lạ. Không biết, nguyên nhân Manh Tiểu Nam cũng mỗi ngày bởi vì việc này mà khổ sở.

Nghĩ lại cũng hiểu rõ. Manh Tiêu Nam cũng là người, luôn rất tốt đối với cô. Trước đây mỗi lần cô bị bạn học khác cười nhạo không có bố mà yên lặng rơi lệ, đều là Manh Tiểu Nam an ủi cô. Mà cô, chưa bao giờ từng an ủi Tiểu Nam. Bởi vì Manh Tiểu Nam chưa bao giờ trước mặt cô biểu hiện ra yếu đuối cả. Cô ấy biểu hiện bộ dạng vui vẻ đến mức giống như thần kinh.

Một giọt lệ vô tình rơi xuống.

"A" Một tiếng thét kinh hãi truyền đến. An Sơ Hạ cuống quít bò xuống gò đất, đã thấy Manh Tiểu Nam té ngã trên đất, trên má trái in rõ ràng một cái bàn tay.

"Tiện nhân!" Nam sinh để lại một câu này, xoay người hướng gò đất bên này đi tới, lại vừa vặn thấy An Sơ Hạ đứng trên gò đất, trong lòng nhất thời bối rối, nói năng lộn xộn: "Không phải tôi, tôi không phải cố ý... Tôi chỉ là... Là cô ta..."

"Cút!" An Sơ Hạ lạnh lùng liếc hắn một cái, lập tức chạy tới chỗ Manh Tiểu Nam.

Nam sinh nghe nói, cuống quít chạy đi, lập tức không thấy tăm hơi, chỉ có gió thổi qua.