Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 408: Vị hôn phu này hẳn không vứt bỏ cô




Edit:?

Beta: NhoxPanda2

"(là biểu tình như vậy =_=) Dạ, mẹ, con nhất định nhớ rõ chăm sóc làn da thật tốt." Ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ tiếp nhận chiếc hộp nhỏ từ Khương Viên Viên rồi đặt ở phía bên phải. Vừa lúc ngăn cách với Hàn Thất Lục.

Sau khi khởi động xe, Hàn Thất Lục vẫn  không ngừng bảo cô đem vứt cái hộp đi,  An Sơ Hạ sợ Khương Viên Viên sẽ không vui, cho nên vẫn kiên quyết không ném. Đến sau cùng, Hàn Thất Lục đem trên mặt ngăn lại: "Em tới cùng ném hay không ném?!"

"Nói bao nhiêu lần rồi hả? Em nói không ném  là không ném!" Cô cũng là có cáu kỉnh! Ngay từ đầu chính là vì lo lắng Khương Viên Viên không vui cho nên kiên trì không ném, đúng là vừa thấy đến Hàn Thất Lục bày ra bộ dáng lão Đại cô liền không dễ chịu!

"Được lắm, em bây giờ cánh đã mọc cứng cáp đúng không? Chồng nói mà cũng không nghe phải không?" Hàn Thất Lục đang định vui vẻ cùng An Sơ Hạ nói chuyện, đột nhiên đổi chủ đề, đôi mắt xẹt qua tia mỉm cười: "Anh nói, An Sơ Hạ. Em có phải hay không sợ chính mình da bị rám đen xấu xí và sợ anh sẽ không cần em nữa đúng không? Nghe lời, đem thứ này vứt đi, người làm chồng là anh đây nhất định sẽ không bỏ rơi em đâu."

Từ trong xe, nhìn thấy hình ảnh Hàn quản gia khuôn mặt gian nan nín cười trong kính chiếu hậu, cô cắn răng một cái, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục liếc mắt một cái: "Anh không cần quá tự cao đi. Dù sao mặc kệ nói như thế nào em đều sẽ không ném đi ý tốt của mẹ."

Không thể có được câu trả lời như anh muốn từ An Sơ Hạ, thu lại ánh mắt đầy ý cười, quay đầu nghiêm túc nhìn An Sơ Hạ: "Em thật sự không ném?"

"Không ném!!!" Cô dứt khoát trả lời.

"Được được được. Em giỏi lắm!" Hàn Thất Lục dỗi, quay đầu đi xem phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Xe mới vừa dừng lại anh liền đi xuống xe,  đi đến chỗ lớp mình đang tập trung

"Chào anh rễ!" Manh tiểu Nam hôm nay tâm tình không tệ, nhìn Hàn Thất Lục hướng đi đến bên mình vẻ mặt tươi cười vội vàng chào hỏi.

"Hừ!" Hàn Thất Lục nhẹ liếc cô một cái, theo chóp mũi phát ra hừ lạnh một tiếng, thần tốc  đi qua luôn.

Đây là... Làm sao vậy? Manh tiểu Nam vẫn như cũ vẫn duy trì cái nụ cười rực rỡ kia, đúng là không khó phát hiện cô tươi cười có chút cứng ngắc, khóe miệng vẫn còn không tự giác giật giật hai lần. Cô vừa rồi là... như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt.

"Ha ha ha ha!" Tiếng cười của Tiêu Minh Lạc đột nhiên truyền đến: "Tiểu cô nương bán hoa của chúng ta đây là bị giội một gáo nước lạnh vào mặt sao?"

Vừa nghe lời này, cô liền tiến đến: "Đi, đi, cái đó đủ mát mẻ rồi!!"

Nhìn đến Manh Tiểu Nam trong mắt không hờn giận, Tiêu Minh Lạc ý cười lại càng rõ ràng: "Có câu nói như thế nào nhỉ? Đúng rồi! Tên là bạn bè của chồng không thể khi dễ nha..."

"Này! Anh đi đâu vậy hả? Tôi chỉ là ở đây chào hỏi anh rễ tương lai, đừng cả ngày nghĩ muốn những thứ này có hay không đều được!" Manh Tiểu Nam giậm chân: "Còn có, không được gọi tôi là tiểu cô nương bán hoa nữa!"

Tiêu Minh Lạc nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến: "Thất Lục a, rõ ràng lại cùng Sơ Hạ giận dỗi, tính cách tựa như con nít. Cô cũng đừng nóng giận, nhớ rõ chơi đùa vui vẻ  ~ "

Thấy Tiêu Minh Lạc không còn xoay quanh đề tài cô bị Hàn Thất Lục 'dội cho gáo nước lạnh' sắc mặt Manh Tiểu Nam thoáng thả lỏng: "Ý của anh là, anh không tham gia hoạt động lần này sao?"

"Ý của cô là, cô cực kỳ hi vọng tôi với cô cùng tham gia lần này hoạt động à?" Tiêu Minh Lạc không đáp hỏi lại, vẻ mặt cười vô sỉ.

"... Gặp quỷ như anh thì thôi đi!" Manh Tiểu Nam một cước đá đi, lại đá vào không trung. Tiêu Minh Lạc vô lại  làm mặt gian xảo xoay người tránh cước đá.