Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 310: "Không cần phủ nhận... "




Edit: Thu Mỹ

Beta: NhoxPanda2

Nguyên nhân không phải là do thường xuyên bài xích tôi sao? " Hàn Thất Lục, con ngươi đầy ý cười. Những lời An Sơ Hạ nói ra đó, với sự thông minh cho là tạm chấp nhận được của anh, hoàn toàn có thể đoán ra ý tứ trong lời nói. Đó chính là... An Sơ Hạ đã thích anh rồi.

An Sơ Hạ giật nhẹ khóe miệng, buộc lòng nở nụ gian xảo: "Không chỉ có vì vậy, cũng bởi vì đôi khi anh thật sự quá đáng với tôi... thật sự là chịu không nổi mà! Nói thí dụ, chẳng phải tối qua, chỉ vì một câu không hợp liền ném tôi vào nhà vệ sinh đó sao. Có biết rằng như vậy là xảy ra án mạng không?" An Sơ Hạ tự oán trong lòng.

Điều này, chính Hàn Thất Lục cũng thừa nhận. Tính cách của anh là có nhiều điểm thay đổi. Anh nhận ra gần đây chính mình chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có nhiều biến đổi khó hiểu. Cũng như đêm qua, Hàn Thất Lục cũng không có đem An Sơ Hạ ném ở đó rồi không quan tâm.

Đây là điều gây rất nhiều hiểu lầm mà bản thân Hàn Thất Lục cũng không muốn giải thích. Với anh mà nói, từ trước cho đến giờ, không có gì phải giải thích hay không có gì không buông xuống được. Cũng như Hướng Mạn Quỳ, anh đã từng nghĩ rằng bản thân vĩnh viễn cũng không bỏ xuống được. Về sau anh mới phát hiện ra rằng, sở dĩ đối với Hướng Mạn Quỳ nhớ mãi không quên chẳng qua là vì không cam lòng mà thôi.

Thấy Hàn Thất Lục trầm mặc, An Sơ Hạ cũng không tiếp tục nói hết, dời tầm mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, từ sớm cô đã quyết định khi tiếng chuông vang lên, trực tiếp đi lên văn phòng. Tìm lí do giải thích vì sao cô lại không thi xong, còn có... Hỏi thăm điểm số hiện tại thế nào.

" Chuyện hôm qua, liền không thể nào quên sao?" Hàn Thất Lục nhíu mày hỏi. "Ba Tát Lệ, hi vọng cô có thể tha thứ cho cô ấy" An Sợ Hạ nhẹ giọng nói.

" Tha Thứ?" Thật không dễ dàng bình tâm lại, theo sát Hàn Thất Lục mà một lần nói ra, hiện tại xem ra, vừa muốn ngâm nước nóng rồi. Sắc mặt giận dữ " Roạt " một phen liền muốn nhanh chóng chạy trốn, An Sơ Hạ đứng lên, đập bàn một cái: " Trước kia lúc còn ở trung học, tôi có khi nào bị khi dễ. Anh tùy tiện đi hỏi thăm xem, khi đó người khi dễ tôi điều bị khóa vào toilet nữ. Nói đùa, đó cũng do trước đây tôi không đánh cô ta."

Đối với An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục không phải không có cách giải quyết. " Bạo quân lang tỷ" cái này ra bên ngoài liền có thể hiểu được. An Sơ Hạ như hiện tại xem như là.. điềm đạm, đại khái là vì cảm thấy chính mình ăn nhờ ở đậu, mà mẹkhông còn bên cạnh đã là một đã kích lớn với cô. Mà khi có một thứ gì đó chọc giận cô, như thế 'dã tính' bị chôn sâu sẽ lập tức trỗi dậy. "

"Dự án hợp tác lần này không thay đổi gì thì tuần sau có thể kết thúc, hiện tại thời điểm là quan trọng nhất." Hàn Thất Lục vốn rất yên lặng, vì cái gì đột nhiên thay đổi giúp Ba Tát Lệ nói chuyện. Sau đó nhíu mày vẻ mặt nhan hiểm: "An Sơ Hạ, cô đột nhiên phát hỏa như vậy, hẳn không phải là đang ghen hay sao?"

" Phụt " Thượng đế phù hộ cho cô, cô không có caffe trong miệng mà sao lại đắng thế. Nếu không kết cục Hàn Thất Lục....

"Cô không cần phủ nhận, đều đã viết hết lên mặt rồi" Hàn Thất Lục lại nhíu mày nói. An Sơ Hạ hoài nghi lông mi của anh ta có phải rút gân rồi không?

Bây giờ buổi sáng thời tiết thật tốt, phong cảnh rất tuyệt nha. An Sơ Hạ trong lòng tự nhiên mà trầm xuống. Tâm tình vì bài hát kia mà điều chỉnh lại tốt hơn.

" Nếu không đáp ứng làm bạn gái tôi, vậy thì làm quản lý đội bóng rổ của tôi? "

Hàn Thất Lục nhíu mày: " Như thế nào? Chọn một trong hai tôi vẫn thấy cô nên chọn cái thứ nhất" Bạn gái cùng quản lí đội bống rổ ai có thể cho cô biết hai cái đó liệu rằng có liên hệ gì sao?

" Cái gì" Cô giả ngu. "Quản lý đội bóng rổ là cái gì, có thể ăn sao?" Cô nhẹ nhàng hỏi.