Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 23: Gặp phải Hàn Thất Lục




Càng về sau, toàn bộ nữ sinh đều theo sau An Sơ Hạ cùng chạy, cảnh tượng đẹp không thể diễn tả bằng ngôn từ.

"Hân Vi tỷ, làm sao bây giờ a? Chị xem bọn họ... " Mạc Hân Vi bắt đầu khó chịu đứng lên: "Bằng không chúng ta đi kéo họ lại?"

Mạc Hân Vi đau đầu xoa thái dương, cô hoàn toàn không nghĩ tới tình hình lại thành ra như vậy. Khoát tay ngăn mọi người lại, cô nhìn đám người đang chạy kia, ánh mắt như có thể bắn ra lửa.

"Canh bọn họ chạy đi, mười vòng, bốn ngàn thước... Để xem bọn họ giúp cô ta được bao lâu!" Mạc Hân Vi hai tay khoanh trước ngực, cắn chặt răng. Nếu bây giờ cô ngăn đám người kia lại, nhất định sẽ khiến họ bất mãn. Nên bây giờ chỉ có thể đứng nhìn họ chạy.

Hơn nữa... bọn họ có chạy cô cũng không mất miếng thịt nào.

"Bọn họ chạy vòng thứ bốn rồi đi?" Hoàn Tử vẫn giữ khuôn mặt sáng lạn: "Để em đi lấy dù cho chị a, Đại tiểu thư."

Xí nghiệp của gia tộc Hoàn Tử hơn phân nửa là dựa vào nhà Mạc Hân Vi, tuy rằng nhìn bề ngoài hai người họ là bạn bè, nhưng thực ra là loại quan hệ chủ tớ vô hình. Hơn nữa, Hoàn Tử luôn có thái độ trung thành, cho rằng ai là bạn bè thì cả đời sẽ là bạn bè. Vậy nên quan hệ 'bạn bè' mới có thể duy trì được nhiều năm như vậy.

Nghe Hoàn Tử nói muốn đi lấy dù, đám nữ sinh đi theo Mạc Hân Vi cũng bắt đầu cảm thầy đầu mình nóng lên, đều đi đến trước mặt Hoàn Tử, bày ra bộ dạng đáng thương.

Trước khi bọn họ kịp mở miệng Hoàn Tử liền hất tay nói: "Được rồi được rồi, tôi giúp mấy người lấy mấy cái."

"Cảm ơn Hoàn Tử tỷ!!" Mấy nữ sinh lập tức cười tươi rạng rỡ.

Bất đắc dĩ thở dài, cô như thế nào cảm thấy mình thành người hầu giống An Sơ Hạ? Vâng lời nhún vai hướng dãy nhà học chạy đi.

Mặt trời nằm ngay giữa bầu trời, chuông tan học vang lên. Thời tiết nóng bức giữa trưa này, ngay cả côn trùng cũng không dám ra ngoài, lúc Hoàn Tử chạy tới lớp, cả phòng học đều trống không.

Có lẽ những học sinh kia đã đi ăn hết.

Sớm biết cô sẽ không bị chỉnh, Hoàn Tử vừa đảo mắt lục trong ngăn kéo tìm dù che vừa thầm nghĩ: nếu không chỉnh cô, ít nhất cô có thể ăn cơm trưa thật ngon nha! Cũng không cần chạy đi làm việc vặt!

Tìm được gần mười cái dù, cô ôm hết đi trên hành lang.

Trong lòng càng suy nghĩ càng khó chịu, không khỏi bực mình mắng thành tiếng: "Bọn họ thật quá đáng, ở lại làm trò để mình tôi đi lấy dù! Coi tôi là cái gì?! Dám khi dễ tôi?!"

"Hoàn Tử!" Hoàn Tử đang đi xuống cầu thang nghe thấy phía sau có người kêu cô. Tay không cẩn run lên, một đống dù đều rớt trên bậc thang.

Cô không để ý tới dù trên mặt đất, quay đầu nhìn. Tiêu Minh Lạc, Lăng Hàn Vũ đều đang khoa trương nhìn cô, hơn nữa, Hàn Thất Lục đang đi đến sân thể dục. Vừa nhìn liền biết không thể trêu chọc.

Trong lòng hiện lên hàng ngàn suy nghĩ, Hoàn Tử liền cười một cái: "Sao ba vị thiếu gia còn chưa đi ăn cơm?"

"Hoàn Tử, sao cô thấy chúng tôi như thấy ma vậy? Bộ dạng chúng tôi rất đáng sợ sao?" Tiêu Minh Lạc đi đến trước mặt Hoàn Tử, trêu tức nhìn cô.

"Không phải không phải!!" Hoàn Tử liên tục xua tay: "Mọi người ở đây không phải là đang lấy tôi làm trò đùa chứ? Người nào mà không biết ba vị thiếu gia đẹp trai, tiêu sái, phong lưu phóng khoáng..."