Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 169: Tôi sẽ không thua




Ed + beta: nhilamdn

"Xin hỏi, vừa rồi có nhắc đến tên tôi sao?" Lăng Hàn vũ ngẩng đầu, mê man chớp mắt mấy cái. Hai bên ngầm hiểu nhau bắt đầu kẻ xướng người hoạ.

Tiêu Minh Lạc nhướng mày nói: " không phải mẹ cậu gọi điện, bắt cậu trước kì thi tìm một gia sư dạy kèm tại nhà sao? Tôi cảm thấy An Sơ Hạ không tệ, chờ tôi thắng sẽ đem cô ấy về cho cậu."

Lời nói rất có khí thế đại ca, lúc cùng Lăng Hàn vũ nói chuyện, cũng chú ý thấy lông mày đang nhăn lại của Hàn Thất lục giãn ra.

Chẳng lẽ, cậu ta đã nói về Hướng Mạn Quỳ cho An Sơ Hạ? Nếu thế, có phải cậu ta đã hoàn toàn quên Hướng Mạn Quỳ, thoải mái mở lòng tiếp nhận An Sơ Hạ rồi? Cái này thì có khoa học cỡ nào cũng không thể giải thích. Lúc Tiêu Minh Lạc đang khó hiểu, Lăng Hàn Vũ đã mỉa mai, nghiêng đầu nhìn An Sơ Hạ: "cô ta? Dạy tôi? Cho tôi xin!? đường đường là một thiếu gia..."

"Đường đường từ dưới đếm lên?" Hàn Thất lục khinh thường nói: "Chưa bàn đến chuyện Minh Lạc có thể thắng tôi hay không, nói về thành tích, đạt điểm tối đa tất cả các môn mà không thể dạy cậu sao?"

Biết mục đích đạt được, thừa dịp Hàn Thất lục nghiêng đầu nhìn Lăng Hàn vũ trong tích tắc đấy, đứng ở sau lưng Hàn Thất lục, Tiêu Minh Lạc giảo hoạt nhìn An Sơ Hạ nháy mắt mấy cái, thông qua khẩu hình miệng mà nói với An Sơ Hạ: "Phân tán sự chú ý của hắn..." Thông minh như cô đương nhiên hiểu rõ Tiêu Minh Lạc muốn làm gì, im lặng ngồi xuống ghế nằm.

Không biết ghế này ở đâu ra, hẳn là Hàn Thất lục sai người di chuyển qua chỗ này. Trong lòng không khỏi chảy qua một dòng nước ấm, nhưng thật có lỗi, cô nhất định phải khiến Hàn Thất lục thua trận. Không nói nữa, cô nằm ở trên ghế dựa, lấy iphone 4s trong túi ra chơi trò chém trái cây đang hot.

(Na: đến khổ, truyện này má tác giả viết năm 2012 nên vẫn còn dùng 4s mấy cô ạ, còn bây giờ đến cái đứa nghèo như tôi cũng có 7plus rồi. Chán má thật.)

"Tùy cậu, dù sao có gia sư dạy kèm tại nhà với tôi cũng rất tốt." Khoát khoát tay ra vẻ không sao cả,lại lấy truyện tranh xem tiếp. Nhìn như thờ ơ, trên thực tế cậu đem tất cả kích động ẩn sâu vào lòng, truyện tranh trong tay hoàn toàn xem không vào một chữ, một tranh nào.

Thu hồi ánh mắt, Hàn Thất Lục hất cằm nói: "Nếu cậu thua, cậu không những phải bỏ năm trăm vạn, mà mỗi ngày tan học đều phải tới nhà của chúng tôi dọn dẹp phòng, tưới sân cỏ, dắt Phách Thiên đi dạo."

"Quá ác độc?! Dắt Phách Thiên đi dạo, chính là muốn tôi mất luôn cái mạng! Cậu không biết Phách Thiên nhà cậu có bao nhiêu đáng sợ, lần trước thiếu chút nữa làm hỏng khuôn mặt xinh đẹp của tôi!"

Tiêu Minh Lạc khóc không ra nước mắt, rõ ràng là làm người tốt mà, sao lại có kết cục như vậy? Trong lòng yên lặng cầu nguyện cho chính mình, nhất định phải thắng, nhất định phải thắng...

"Vậy coi như cậu chịu thua rồi."

Tiêu Minh Lạc lập tức hét lên: "Không được! Tôi đường đường là Tiêu đại thiếu gia làm sao có thể chịu thua? Đến đây đi, trận đấu quy tắc rất đơn giản. bịt mắt ném rổ!"

"Được." Hàn Thất lục ung dung cười, đây là thế mạnh của Tiêu Minh Lạc, chỉ cần là bóng rổ, cũng chính là thế mạnh của Hàn Thất Lục. Tà tà nhếch miệng cười, Hàn Thất Lục nhìn Tiêu Minh Lạc xoay người chạy tới phòng nghỉ tìm dụng cụ, sau đó đảo mắt nhìn An Sơ Hạ nói: "Tôi sẽ không thua."

Chỉ bốn chữ, khiến cho An Sơ Hạ sửng sốt. Phải có bao nhiêu nhiêu tự tin mới có thể chắc chắn như vậy, trận đấu còn chưa bắt đầu đã nói mình sẽ không thua? Nếu Hàn Thất Lục đứng thứ hai, thì chẳng có ai dám tự xưng là thứ nhất.