Thiếu Gia Ác Ma, Anh Lại Muốn Làm Gì Nữa..??

Chương 5: Tình cờ..!!




Năm tiết học trôi qua với nó thật yên bình.Mọi người đang chuẩn bị ra về,bất chợt anh quay xuống hỏi nó

-Nè Tâm,hôm nay tôi đưa cậu về nhé..??

-Ơ...À...Ừ..!!-nó cười cười,thế là không phải đi bộ nữa.Cậu nghe xong câu trả lời của nó thì mặt tối sầm,gằn giọng:

-Ai cho cô về với người khác..??

-Thì sao chứ,sáng nay anh cho tôi chạy bộ tới trường,giờ lại muốn tôi chạy bộ về nhà sao,mơ đi nhá..!!-nó cãi lại

-Tôi không.........-chưa nói xong anh nhảy ngay vào miệng cậu:

-Đi đi Tâm,kệ Bảo,nó sẽ không nói gì đâu,nhanh lên,tôi sẽ đưa cậu đi ăn..!!

-Ừ mình đi thôi.-nó cười rồi xách cặp ra khỏi lớp,bỏ lại cái con người mặt mày đen thui.Cậu nghiến răng ken két:"Hừ,tối nay về tôi sẽ tính sổ với cô..!!" rồi cũng ra về.Ra đến bãi đỗ xe,anh dặn nó:

-Đứng đây chờ tôi,tôi sẽ ra ngay.-nó gật gật đầu nhìn theo dáng anh chạy vào bãi đỗ,mỉm cười nhẹ:"Sao mà quen quá..!"

---------10 năm trước--------

-Anh hai,cứu em với..huhu..!!-một cô bé mặc chiếc đầm màu hồng nhạt,đi đôi giày búp bê,tóc tết hai bên,đôi má phúng phính đang ngồi khóc trước cửa một căn biệt thự rộng lớn.Bất chợt một cậu bé chạy tới ôm cô bé vào lòng an ủi:

-Tâm à,đây không còn là nhà của chúng ta nữa rồi!-cậu bé vuốt tóc cô bé

-Không,ba đang ở trong đó mà,với dì nữa..huhu!-cô bé chỉ tay vào căn biệt thự

-Ngoan,em không được khóc,vì từ sau này em sẽ phải tự sống một mình,không có ai bên cạnh em cả,và anh cũng vậy.Anh sẽ không còn bên cạnh để bảo vệ em,để an ủi em,vậy nên em hãy mau nín đi,mẹ trên trời sẽ buồn đấy-giọng cậu bé trầm xuống

-Anh hai nói thế là sao chứ,anh hai không được bỏ em..huhu-cô bé khóc lớn hơn

-Nín đi,sẽ có người nhận nuôi em,họ sẽ đến ngay bây giờ

-Thế còn anh,anh sẽ đi đâu chứ..!!Hức hức-cô bé lấy tay quệt ngang dòng nước mắt

-Anh sẽ đến một nơi khác,một nơi không ai có thể tìm anh,nhưng đừng lo,khi nào anh sắp xếp ổn thì anh sẽ quay lại đón em

-Không chịu đâu,anh cho em theo anh đi,đừng bỏ em mà anh hai,,huhuhu-cô bé nắm chặt vạt áo anh mình,một lần nữa nước mắt lại rơi.Đúng lúc đó có hai người đi đến,một là phụ nữ,một là đàn ông.Cậu bé ngẩng mặt lên,cố kiềm nước mắt nói:

-Nhờ hai người chăm sóc cho em gái tôi,khi nào ổn tôi sẽ quay lại đón con bé-nói xong,cậu bé gạt đôi tay mũm mĩm đang nắm chặt vạt áo mình ra rồi bỏ chạy.Cô bé khóc òa lên định chạy theo nhưng bị đôi vợ chồng kia giữ lại.Cô giãy giụa:

-Buông tôi ra,mấy người thả tôi ra,tôi muốn đi với anh hai tôi,buông ra...huhu..!!..ANH HAI..!!-Cô hét lên và chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng lưng anh hai chạy đi.

----Hiện tại----

Nó nghĩ lại quá khứ đau xót của mình-cái ngày anh hai bỏ nó đi,nó nhớ rất rõ.Nó biết,lúc anh quay lưng đi,anh đã khóc.Anh không muốn khóc trước mặt nó,không muốn để nó thấy bộ dạng yếu đuối của anh,nên anh đã kìm nén cảm xúc.Bây giờ nghĩ lại,nó thấy đau quá,nó bật khóc.Đúng lúc đó anh từ bãi đỗ xe đi ra,thấy nó khóc anh tiến lại gần hỏi:

-Tâm bị sao vậy,ai bắt nạt Tâm à.??

-Không,chỉ là bụi bay vào mắt thôi-nó cười trừ

-Ừ,thế mình đi ăn nhé

-Um..-nó gật đầu

Anh chở nó đến một nhà hàng Pháp.Ở đây được trang trí rất đẹp a.Tụi nó chọn ngay một bàn gần cửa sổ,nơi có thể nhìn ngay ra bên ngoài.Chị phục vụ đi tới:

-Hai người dùng gì ạ..??

-Tâm ăn gì nè..?-anh hỏi nó và thấy thật hối hận bởi câu hỏi của mình

-Chị cho em 2 phần bít tết khô,lẩu mực thượng hạng,gà áp chảo xibera,bánh xu kem kẹp bơ phomato,mỳ ý trộn sốt socola....(còn rất nhiều và rất nhiều..^^),được rồi chị,nhanh nhanh hộ em nhé,em đói-gọi xong,nó chu môi lên lấy tay xoa bụng,còn anh và chị phục vụ thì tròn mắt nhìn nó.Nố thắc mắc

-Sao vậy chị.

-À không có gì,thức ăn sẽ có ngay-nói rồi chị phục vụ quay đi kèm theo nụ cười tươi rói.Anh ngạc nhiên

-Gọi gì dữ vậy,bộ đói lắm à..??

-Đương nhiên,như vậy vẫn là ít,đừng nói cậu hối hận vì đưa tôi đi ăn nha.?-nó liếc mắt

-Ồ không,rất hân hạnh

Ngay sau đó thức ăn được dọn lên,cả một bàn thức ăn thịnh soạn,trong nháy mắt nó đã chiến sạch không còn lại gì,xoa xoa bụng nó cười:

-No quá, cảm ơn Khải đz nhé..!!

-Không có gì,mình về đi!!-anh tít mắt khi được nó khen.Ra chỗ thanh toán,anh phải kiềm lắm mới không khóc,anh chưa bao giờ tiêu số tiền lớn như vậy chỉ trong không đến 2 giờ đồng hồ,vậy mà mới gặp nó có một lần anh đã bị nó tiêu gần hết số tiền trong thẻ,không biết từ giờ phải sống làm sao..??(lại điêu đê,con nhà giàu mà bày đặt không còn tiền,bốc phét quá anh ơi..!!^^)

-Còn sớm,hay mình đi đâu chơi đi..?-nó đề nghị

-Ừ, hay đến khu trung tâm đi

-OK,dù gì thì tôi cũng cần mua vài thứ.

Nói rồi nó cùng anh đến TTTM dạo chơi.Ở đây không bao giờ vắng người bởi nó nằm ngay trung tâm thành phố,là nơi tụ tập của nhiều bạn trẻ,khu mua sắm của các công tử quý cô...Nó đi hết chỗ này đến chỗ kia nhưng đồ mua không nhiều,chỉ mấy thứ đồ dùng cá nhân và mấy bộ quần áo.Thấy vậy anh hỏi

-Sao mua ít vậy..?

-Thì tôi không dùng nhiều,thế nên mua vậy thôi.-nó đáp

-Cậu mà cũng biết tiếc tiền ư??

-Chứ sao,bộ tôi dùng phung phí lắm à...?-nó hỏi lại

-Chả à,một bữa ăn của cậu bằng mấy ngày ăn của tôi đấy,thế mà kêu không dùng tiền phí à..!!-anh trêu trọc

-Hứ,đấy là do cậu mời tôi ăn mà,sao lại trách tôi,có trách thì trách cái mồm của cậu,ăn nói lung tung...haha!!-nó cười sặc sụa

-Ha,hay lắm,đồ con nhợn...!!-anh lè lưỡi

-Tên kia,cậu bảo ai là đồ con nhợn,đứng lại đó cho tôi...yaaaa,,...!!-nó hét lên rồi rượt anh chạy quanh khu mua sắm.Mọi người nhìn chằm chằm vào 2 cái đứa lớn rồi mà còn chơi trò con nít,thở dài:"Bọn trẻ ngày nay lạ thật đấy..!!"

Nó vui vẻ chơi đùa mà không biết rằng đang có một con người chờ ở nhà,đợi nó về để xử tội..!!(Chị Tâm đợt này chết chắc rồi..haizz,hãy cùng cầu nguyện cho chị ấy tai qua nạn khỏi nhé mọi người..!!)