Thiếu Chủ!! Xin Đừng Ngược Tôi!!

Chương 17: Ngoại truyện nhỏ : Đời thường nhân vật (Trần Dạ Vũ × Hắc Lệ Thành)




Dạ Vũ đang hút bụi phòng khách, Hắc Lệ Thành ngồi chễm chệ ôm điều khiển xem ti vi.

- Thành, em nhấc chân lên cho anh hút bụi!

Dạ Vũ gọi hắn, hắn lơ y, không thèm nhìn y mà chỉ để ý tới màn hình ti vi kia.

- Thành, em đã được đặt cách không phải làm việc nhà, em phải biết hợp tác chút chứ?

Lệ Thành không nói gì, bĩu môi nhại y xong mặc kệ. Dạ Vũ thở dài tắt máy hút bụi, đem vào bếp cất, quay trở ra đứng chắn trước mặt Lệ Thành, che hết tầm nhìn của hắn.

- Anh tránh ra coi, tự dưng che phim của em.

- Chịu nói rồi hả? Giận anh cái gì? - Dạ Vũ khoanh tay trước ngực hỏi.

- Tránh ra!

Hắn giơ chân gạt gạt y ra, mặt mày nhăn nhó cực kì khó ở. Y giật lấy điều khiển ở tay hắn, tắt màn hình đi.

- Ơ!? Đồ hâm, em đang xem phim mà.

- Nhìn anh này! Xem anh này!

Y hơi lớn tiếng, xoay cằm hắn lại đối diện mình.

- Em làm sao? Cái mặt cứ mày sưng mày xỉa...

- Không sao cả. Tại phim tới đoạn gay cấn thôi.

- Lại nói dối, anh lấy em bao lâu rồi mà em còn...., nói xem, có chuyện gì?

Hắc Lệ Thành hất tay y ra, vươn người với lấy điều khiển trên bàn. Y giữ hắn lại, trèo lên ghế đè hắn nằm xuống:

- Em còn như vậy nữa anh ăn em tại đây.

- Đừng mà, em mệt! Được chưa!!? - Hắn nặng nề gắt lên.

Y nghe có vẻ thành thật, khóe miệng khẽ nhếch lên, buông ra đỡ hắn ngồi dậy, còn ôn nhu xoa xoa hai bàn tay trăng trắng của hắn:

- Em mệt ở đâu? Nói cho anh?

-.... - Hắn mím môi, không dám nhìn y, đã vậy còn trưng ra vẻ bẽn lẽn -.... Em nói... nhưng anh phải hứa là không được giận em!

-???.... Được, anh hứa.

Lệ Thành rút tay lại, rời khỏi ghế chạy đi đâu đó một lát sau mới quay lại, trên tay cầm một cái hộp hình chữ nhật nhỏ màu trắng. Hắn đưa cho y, run run nói:

- Đây, anh mở ra xem thứ bên trong đi. Xem xong đừng mắng em....

- ( nhận lấy).... Cái này... không phải em cấm tiệt không cho anh động vào à?

- Giờ em cho anh động.

Dạ Vũ gật đầu, hí hoáy mở cái hộp cuốn đầy những lớp băng dính, thứ bên trong khiến y sững lại.

-.....

Lệ Thành tự giác tụt lùi về phía sau.

-.... cái này.... - Dạ Vũ cầm mấy tờ giấy siêu âm lên đọc, phản ứng khó miêu tả.

- Em xin lỗi.... em không cố ý đục thủng bao đâu, tại em muốn sinh thêm một đứa nữa.

Dạ Vũ thở dài, đặt đống giấy sang phía sau, vời vời hắn lại.

- Anh đừng đánh em nhé?

- Dở người, anh có bao giờ đánh em chưa? Qua đây.

Y lôi hắn lại, đặt người ta ngồi lên đùi mình, ôm lấy eo hắn rồi dụi dụi mặt vào lồng ngực vợ yêu.

- Chẳng phải anh nói một đứa là đủ sao? Anh không muốn em đau.

- Hoàng Phi cần có một đứa em, nó luôn nói với em điều đó. Nó thường xuyên kể chuyện ở lớp mấy đứa bạn có em trai em gái nhỏ .

Hắc Lệ Thành nhỏ giọng, ôm lấy cổ y nhỏ giọng.

Dạ Vũ thở dài, nhưng không phải vì buồn bực. Y đưa một tay xoa xoa nhẹ bụng hắn, mỉm cười hỏi:

- Được bao lâu rồi?

-.... hai tháng rưỡi.

- Đáng lí em nên nói với anh sớm hơn, anh có thể để ý tới em. Chứ em cứ khó chịu một mình xong giấu anh như thế sẽ khiến anh hiểu lầm đó.

- Em biết rồi....

- Nốt lần này thôi đó. Nhìn em nằm trong viện anh không chịu nổi đâu.

- Vâng....

Dạ Vũ đặt lên môi Lệ Thành một cái hôn khẽ ấm áp, ánh mắt đầy sủng nịnh nhìn hắn.

- Anh không ngờ " thiếu chủ " của anh lại chọn cách đục thủng bao để có thể mang thai đấy!

Y khúc khích cười. Hắn mặt đỏ như đào tiên, tay đánh yêu vào người hắn một cái, giận dỗi:

- Đừng chọc em. Bộ phim đã kết thúc khá lâu rồi, đừng đốt lại cái hi vọng đảo chính của em!

- Anh thách em dám đảo chính luôn.

- Em sẽ đem tiền đầu tư cho người viết kịch bản phim đó ra phần 2, kiểu gì em chả được thượng anh?

- Em thì giỏi rồi? Vậy anh sẽ trao tiền chi người ấy gấp đôi để cho ra kịch bản của bộ phim " Hầu nam! Xin đừng ngược ta! " nhé bae?

-.....