Nghĩ đến trên đời này ai nghe thấy hai chữ toái sứ, đều sẽ không một chút do dự lựa chọn con đường thứ nhất.
Toái sứ hình là một hình phạt dùng để phạt những phi tử hồng hạnh xuất tường do một vị hoàng đế nghĩ ra.
Trình độ của nó vô cùng khủng bố, đủ để cho tất cả những phi tử không có một chút ý niệm nào.
Mãnh sứ vỡ vô cùng sắc bén, lưỡi dao nhọn dựng thẳng lên, còn có các loại gai, rãi đều từ Phượng Thanh Uyển đến Lăng Hiên Các.
Cả một đêm, đèn đuốc trong phủ Túc thân vương sáng trưng.
Là do bọn hạ nhân cầm theo đèn lồng khẽ nói nhỏ nhìn xem náo nhiệt.
Không hiểu vương phi đã làm sai chuyện gì, lại bị Vương gia xử phạt như thế.
Toái sứ chi hình, chỉ một vị phi tử yêu đương vụng trộm với thái y mới từng bị như thế.
Dùng chân trần đi qua, mỗi một bước đều đâu đến xuyên tim, mỗi một bước là một vết thương. Mà tra tấn không phải là đau đớn lớn nhất, mà là biết rõ bước tiếp theo sẽ đau bao nhiêu, lại không thể không nâng chân lên, dẫm xuống một lần nữa, tự dùng hình với chính mình.
Nghe nói, vị phi tử kia chỉ đi được vài chục bước, liền nhịn không được đâm tường tự sát.
Mà đường đi từ Phượng Thanh Uyển đến Lăng Hiên Các ước chừng khoảng mấy dặm.
Nói vậy nam nhân kia chắc chắn đi không được vài bước sẽ khóc lóc xin tha, bò ngược lên giường của chính mình..
Tiêu Lăng Vũ khoanh tay đứng chờ ở Lăng Hiên Các, chờ Tô Vân Thanh thay đổi lựa chọn.
Nhưng đã qua hơn một nén nhang, vẫn không thấy Tô Vân Thanh tới đây.
Tới gần Phượng Thanh Uyển, thì thấy nha hoàn la hét.
“Ninh Viễn, cuối cùng vương phi hắn đang làm cái gì?” Tiêu Lăng Vũ bực bội đi đến.
Ninh Viễn nhìn qua, trở về không đành lòng nói: “Vương phi hắn, té ngã, lăn ở trên đường toái sứ.”
“Bang!”
Chén trà trên tay Tiêu Lăng Vũ rơi xuống mặt đất, bọt nước văng khắp nơi.
Không đợi Ninh Viễn phản ứng lại, Tiêu Lăng Vũ đã rời khỏi nơi đó.
Tô Vân Thanh cắn răng, từ mặt đất đầy gai nhọn và mảnh sứ vỡ bò lên, ổn định lại thân hình, tiếp tục đi về phía trước.
Quần áo của hắn cũng bị cắt mấy đường, lộ ra đầy vết máu.
Đã từng là Tiểu Phượng Thần viên ngọc quý trên tay của toàn bộ tộc Phượng thần, có bao giờ chịu khổ như thế này?
Để cứu được người, hắn không có lựa chọn nào khác.
Hắn không thể lên giường với Tiêu Lăng Vũ?
Để hắn làm việc này vậy không bằng giết hắn.
Một nam tử mặc hắc y nhảy từ trên nóc nhà xuống nhìn lại, thấy rõ ràng Tô Vân Thanh đau đến nước mắt cũng rơi ra nhưng vẫn liều mạng chịu đựng, gương mặt đầy mạnh mẽ.
Một cổ hắc khí nhỏ di chuyển chậm rãi đến chổ Tô Vân Thanh, bao bọc vết thương trên người hắn.
Tô Vân Thanh mơ hồ nâng bước chân lên, lúc hắn chuẩn bị đặt chân xuống, đột nhiên miệng vết thương lại không thấy đau nữa.
Mà Mặc Hoa đứng trên nóc nhà, trên người lập tức nứt ra từng miệng vết thương, giày cũng sắp ướt, máu chảy xuống tích ở lòng bàn chân.
Hắn không thể trực tiếp can thiệp vào việc ở nhân gian, hơn nữa hiện tại linh lực của hắn thấp kém, đành phải dùng dẫn kiếp chi thuật, chuyển tất cả đau đớn trên người Tô Vân Thanh sang người mình.
Dù sao chính mình cũng thường xuyên bị thương, một chút đau đớn này đối với Mặc Hoa, thật sự chẳng là gì cả.
Bước chân Tô Vân Thanh nhẹ nhàng tiến về phía trước, tuy rằng hắn không biết tại sao lại không đau, nhưng dù gì cũng tốt —— những nha hoàn đứng ở đó trợn mắt nhìn Tô Vân Thanh bước đi như bay trên toái sứ.
Tiêu Lăng Vũ nhìn thấy da thịt ở chân Tô Vân Thanh, trầm giọng nói: “Tô Vân Thanh, ngươi bước xuống, chuyện của nhạc phụ… Ta chắc chắn sẽ cố hết sức.”
Nhưng Tô Vân Thanh giống như không nghe thấy, bướng bỉnh bước về phía trước.
Ai biết xong việc tên vương gia chết tiệt đó có giữ lời hay không, đừng đến lúc đó lấy lí do mình không đi hết đoạn đường toái sứ muốn mình phải chịu khổ thêm một lần nữa.
“Bổn vương kêu ngươi dừng lại, ngươi có nghe hay không!” Tiêu Lăng Vũ gân cổ lên hô.
Đường, còn rất dài.
Nhưng ở trong tình huống không thấy đau đớn, Tô Vân Thanh vẫn có thể bước đi rất nhẹ nhàng.
Mặc Hoa đứng trên nóc nhà vuốt miệng vết thương trên người chính mình, nhìn Tô Vân Thanh bước đi như bay, khóe miệng mỉm cười.
Vẫn chưa kịp nở nụ cười thì bỗng nhiên một đạo hồng quang ập tới.
Mặc Ly ăn mặc lỏng lẻo, lộ ra tảng lớn ngực, dùng biểu cảm bất cần đợi vội vàng công kích.
“Nhị thúc, ngươi đúng là âm hồn bất tán!” Mặc Hoa cầm phong hoa kiếm, cảnh giác nhìn Mặc Ly.