Thiếu Chủ Ma GIới Cường Thế Sủng Ái

Chương 20: Cảnh Tượng Đáng Sợ




“Vương gia ngài đừng có gấp, ta đã chuẩn bị cho vương gia một phần đại lễ, không bằng Vương gia đi tắm gội trước thế nào? Một hồi lại đi sủng hạnh những mỹ nữ mới tới đó.” Tô Vân Thanh tính toán nói với Tiêu Lăng Vũ.

Làm xong hết tất cả Tô Vân Thanh mệt đến eo mỏi chân đau, hắn không ngờ tên thất vương gia phong lưu này lại được mọi người ở kinh thành hoan nghênh như vậy.

Thông báo Túc thân vương tuyển phi vừa mới được dán bên ngoài, phố lớn ngõ nhỏ chỉ cần chưa lập gia đình cả nam lẫn nữ tất cả đêù tới, thậm chí còn có một số người vì muốn được tuyển mà cố ý đi từ hôn.

Không thể không thừa nhận, tuy Tiêu Lăng Vũ chẳng là gì nhưng bề ngoài cũng không tồi, đại cô nương tiểu tức phụ thấy hắn tim đều xốn xao.

“Tốt nhất ngươi đừng giở trò!” Tiêu Lăng Vũ nhìn Tô Vân Thanh xoa vai đấm chân nói.

“Ai da, ta nào dám, bảo đảm vương gia nhìn  thấy sẽ vô cùng vừa lòng, chắc chắn là khẩu vị vương gia chưa từng ăn qua!” Tô Vân Thanh lập tức ngồi dậy, thề đảm bảo.

Tiêu Lăng Vũ nhìn bộ dạng thần thần bí bí của hắn, suy nghĩ không biết những mỹ nhân này có gì đặc biệt.

Mang theo nghi hoặc trở về, Tiêu Lăng Vũ hồi hợp tắm suối nước nóng.

Lần trước bị cơn nóng khô tra tấn làm hắn cực kì khó chịu, khó khăn lắm mới có cơ hội phóng thích một chút, không ngờ hứng thú lại càng tăng.

Thoát xong áo, Tiêu Lăng Vũ vén rèm lên đi vào bên trong suối nước nóng.

“Vương gia…” Không chỉ có một mình Tiêu Lăng Vũ mà còn có hai đại tráng hán bên trong, liếc mắt đưa tình nhìn hắn.

Đột nhiên phát ra tiếng làm Tiêu Lăng Vũ hoảng sợ, ánh mắt lộ liễu như thế làm Tiêu Lăng Vũ cảm giác giống như đang gặp quỷ.

“Ngươi… Ngươi là người phương nào! Sao lại ở chổ này?!” Tiêu Lăng Vũ khiếp sợ hỏi.

Hán tử kia lại u oán nhìn Tiêu Lăng Vũ, bụm mặt dựa vào người hắn: “Vương phi nói, chạng vạng tối vương gia sẽ tắm gôị ở suối nước nóng lan uyển, cố ý kêu nô gia không cần quấy rầy Vương gia, nhưng nô gia ngưỡng mộ  phong thái của Vương gia, liền… Liền trộm tới.”

Tô Vân Thanh!!!

Tiêu Lăng Vũ nắm chặt nắm tay, giơ lên quăng một đấm vào mắt tên tráng hán kia, đem sự tức giận đối với Tô Vân Thanh phát tiết hết lên người hắn.

Bên ngoài giả vờ kêu họ không cần tới làm phiền mình, trong lời nói lại cho họ biết chổ, nói rõ ra không phải muốn chỉnh mình sao?

Hán tử kia “Bùm” một tiếng rơi vào trong nước, một bên nước nổi bọt một bên hắn hé đầu lên kêu: “Vương gia ngài lại đánh nô gia đi, nô gia thật sự rất vui! Vương gia, Vương gia ngài đi đâu vậy Vương gia…”

Tiêu Lăng Vũ khoác áo lên nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Chờ hắn trở về phòng thay đồ rồi sẽ tìm Tô Vân Thanh tính sổ!

Sắc mặt xanh mét đẩy cửa phòng ra, Tiêu Lăng Vũ cảm thấy có gì đó không đúng.

Trong phòng này…

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa bị đóng lại.

(Tôi sẽ không nói những trang khác đã reup truyện tôi đăng ở webtruyen đâu nha)

Phía sau cửa xuất hiện một tên tráng hán ôm lưng Tiêu Lăng Vũ, tay vuốt ve giọt nước trên ngực hắn…

“Vương gia, ngươi đã trở lại.”

Khuôn mặt Tiêu Lăng Vũ biến sắc, lạnh giọng nói: “Buông tay!”

Nhưng mà hắn còn chưa  tránh thoát  bên nay, tất cả những đại hán tử canh giữ bên giường kia đã nhìn hắn với ánh mắt ai oán, chạy tới lôi kéo Tiêu Lăng Vũ.

“Vương gia, ngươi đừng chỉ thân thiết với hai vị đại ca này chứ, cũng nên chiếu cố chúng ta đi!”

Một phòng đầy những tráng hán bao vây Tiêu Lăng Vũ.

Vương phi có nói, Vương gia càng giãy dụa càng chứng tỏ thích bọn họ.

Bọn họ đa số đều mới mười sáu bảy tuổi, từ nhỏ nhà đã khó khăn, chỉ có thể làm việc nặng mà sống, còn thường xuyên vì ăn nhiều mà bị mắng. Không thể ngờ vương gia lại thích bọn họ như vậy, xem ra từ nay bọn họ sẽ sống tốt hơn.

“Vương gia, nô gia tới!” Một tên tráng hán nhảy dựng lên, giống như một tòa núi lớn ép tới chổ Tiêu Lăng Vũ.

Tất cả mọi người còn lại đều không muốn chịu thua…

Một nén nhang trôi qua.

Trên người Tiêu Lăng Vũ đầy dấu hôn, quần áo bị xé rách tung tóe, gắng sức vươn một đầu ra khỏi phòng gào rống: “Tô Vân Thanh! Bổn vương muốn giết ngươi!”

Nhưng mà vừa mới kêu xong, lại bị một cái tráng hán bắt được chân kéo về.

“Ninh Viễn! Ninh Viễn cứu mạng!”

Tiêu Lăng Vũ nhìn cửa sắp đóng lại, liều mạng hô.

Với ý nghĩ không muốn phá chuyện tốt của vương gia, những thị vệ đều cách xa chổ này, nhưng sao nghe giọng của vương gia giống như đang kêu cứu vậy?

Ninh Viễn vẫn luôn rối rắm, cuối cùng cũng mở cửa phòng ra, cảnh tượng kia… Thật sự là suốt đời khó quên.