“Cây này do ta trồng, đường này do ta mở…” Hai câu đặc thù còn chưa nói xong, đã bị một đại hán khác đập mạnh vào ót.
“Không cần nói lời vô nghĩa với bọn họ, trực tiếp cướp!” Mắt đại hán kia lộ rõ hung quang, nhìn bọn họ không thể đánh lại.
Trong lúc nhất thời, kèn chiêng trống ném đầy đất, mấy người trung phó tiến lên đã bị chém chết, những người còn lại chạy loạn tứ phía tìm đường thoát.
Những rương của hồi môn bị bọn cướp đem lên đỉnh núi, Tô Vân Thanh ở trong kiệu sợ tới mức đờ người ra.
“Lão đại, ở đây còn có một người!” Một nam tử trung niên mỏ như mỏ chuột tai khỉ kéo màn ra.
Tô Vân Thanh vừa mới chuẩn bị mở miệng khóc, còn chưa kịp phát ra âm thanh, đã bị đại hán có râu quai nón kia kéo ra ngoài.
Quả táo đỏ cũng lăn xuống mặt đất.
“Tiểu tức phụ này lớn lên cũng thật là đẹp, hắc, đã nhiều ngày gia không chạm vào nữ nhân, vừa đúng lúc có thể làm gia sảng khoái một chút!” Râu quai nón cười nguy hiểm, xoa xoa tay.
Tô Vân Thanh bị kéo dài trên mặt đất, trong lòng vô cùng hoảng sợ làm hắn không ngừng run rẩy, tại sao tới bây giờ lăng vũ ca ca còn chưa tới đón hắn…
“Rầm” một tiếng, hỉ phục màu đỏ thẩm đã bị mở ra, làn da trắng như tuyết lộ ra ngoài không khí.
Râu quai nón cau mày đánh giá thân thể Tô Vân Thanh, chán ghét nói: “Nam nhân?”
Hắn không thích món ăn này cho lắm
Mấy tên cướp còn lại thấy lão đại không có hứng thú với tiểu bạch kiểm này, liền đi tới cười dâm nói: “Lão đại, ngươi không thích thì cho bọn đệ đệ hưởng thụ một chút…”
Vài người nở từng đợt cười quái dị, làm Tô Vân Thanh sợ hãi lui về sau.
Lui một hồi, liền đến chỗ dốc lớn, Tô Vân Thanh lăn xuống, đầu đánh vào một cục đá, hôn mê bất tỉnh.
Bỗng nhiên một trận gió thổi qua, không gian xung quanh bỗng dưng tối sầm lại.
Mấy tên cướp đang đi tìm Tô Vân Thanh nhìn một mảnh hắc ám, nhịn không được ngẩng đầu lên.
“Lão đại, trời sắp mưa rồi sao?”
Không có người trả lời.
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, dính nhớp lại tanh ngọt.
“A!”
Một cái đầu người không biết lăn đến chân ai, chính là tên lão đại có râu quai nón kia.
Hơi thở chết chóc bao trùm bọn họ, chỉ trong chốc lát tất cả đều không còn hô hấp.
Hắc khí bao trùm cả người, vạt áo trên mặt đất, từng bước bay về phía Tô Vân Thanh.
Mơ mơ màng màng, cơ thể muốn động đậy, chạm vào người mình.
Nhưng mà tại sao chính mình lại mệt mỏi cực kỳ, dù thế nào cũng không thể mở mắt.
Như là đã ngủ say mấy trăm năm.
“Vân Khuynh, sống sót, báo thù cho chúng ta!” Bên tai không biết là âm thanh của ai, vẫn luôn vang lên, thập phần thê lương.
“Khuynh nhi, trốn ở chỗ này, không được đi ra ngoài.” Một cái giọng nam ôn nhu vang lên.
“A Khuynh, lại đây, đến bên ta, bọn họ đều lừa gạt ngươi!” Không biết là ai, có ý đồ muốn dụ hắn.
Thật nhiều giọng nói không ngừng đan xen, Tô Vân Thanh phân không rõ giọng của ai.
Cuối cùng đột nhiên rơi xuống, thân thể bay bổng, giống như có ngàn vạn thanh đao cắt trên người chính mình, vô cùng đau đớn.
Hắn nghĩ không ra, chỉ cảm thấy mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Cố sức mở to mắt, nhìn thấy một khuôn mặt cực kì tuấn mĩ, giống như dung nhan của thiên thần hạ phàm. Gương mặt tuấn tú này có hai mắt mê hồn, giữa mày có một đóa hoa màu đen yêu dị, khớp xương tay cầm đầu vai của chính mình, mạnh mẽ đâm thẳng vào cơ thể mình.
Hắn mặc một thân quần áo màu đen, vạt áo cùng cổ tay áo đều dùng tơ hồng thêu hoa văn quỷ dị, nguyên liệu đã nhẹ lại mềm.
Ám chìm trên không sấm sét cuồn cuộn, từng thanh âm vang lên, nhưng vẫn không thấy trời mưa.
Đau đớn cùng tê dại trên người làm Tô Vân Thanh lại hôn mê bất tỉnh một lần nữa.
Mây đen tan đi, ánh sáng từ trên rừng cây chiếu xuống, Tô Vân Thanh nằm ở trên đám cỏ dại, trên người có nhiều vết bầm tím, áo rách quần manh.
“Gặp, Vương phi gặp nạn!”
Đội ngũ đón dâu tới muộn, tới rồi mới nhìn thấy trước mắt hỗn độn, nhanh chóng chạy khắp nơi tìm kiếm Thất vương phi.