Viêm Nương ở toilet đợi một lát, tính tóan bình phục tâm tình thật tốt, cô
không muốn Viêm Giản nhìn ra sự bất an của cô, cũng không muốn suy nghĩ
về người dòm ngó cô nữa, mặc kệ người đó có phải là Hoắc Đông Lưu hay
không, trở về Đài Loan lần này, cô sẽ cùng với anh ta gặp nhau, không vì chuyện riêng, cũng là vì công việc, bởi vì chưa đề cập chuyện này với
Viêm Giản, cho nên cô không muốn Viêm Giản nghi ngờ. Đứng ở trước gương
trang điểm, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt, trên khuôn mặt xinh xắn có
trang điểm nhạt, cô thiên sinh lệ chất nên không cần quá nhiều mỹ phẩm,
nhưng mà lúc này ngược lại cô cần trang điểm lên một chút để che giấu
thần sắc tái nhợt của cô, cho nên cô thoa thêm chút son môi, để cho nhìn mình càng có tinh thần hơn, cũng xinh đẹp hơn một chút.
Sửa sang và quấn lại tóc dài, không biết bắt đầu từ khi nào, cô không còn để tóc dài xõa nữa, luôn theo thói quen mà buộc nó lên, ngay cả chính cô cũng
không thể giải thích được đây là vì cái gì.
Chỉnh sửa xong dáng
vẻ, cô cho mình một nụ cười thỏa mãn, rồi sau đó xoay người bước ra khỏi toilet, nhưng làm thế nào cô cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp gặp gỡ
người mà cô còn chưa sẵn sàng để gặp mặt như thế.
"Thật xin lỗi."
Bởi vì không có chú ý, nên cô đụng vào người xông tới trước mặt, còn chưa
ngẩng đầu nhìn rõ bộ dáng của đối phương, thì cô đã trực tiếp mở miệng
xin lỗi.
Mà người đó lại nhẹ nhàng ôm vai của cô, trên mặt lại càng hiện ra một chút ý cười, nhưng mà nụ cười kia lập tức biến mất.
Viêm Nương cho rằng người đó đợi mình đứng ngay ngắn thì sau đó sẽ lễ phép
mà buông mình ra, ai ngờ đối phương không có, lại còn cố ý mang tới cô
một chỗ rẽ khác, nơi đó kín đáo đến mức khiến người bên ngoài không thấy được bọn họ.
Cô sực nhớ tới muốn giãy giụa thì đối phương lên tiếng: "Đã lâu không gặp."
Giọng nói kia quen thuộc như thế, làm cho cô nhất thời có chút sững sờ, hơn
nữa trực giác ngẩng đầu lên, cứ như vậy trực tiếp chống lại cặp mắt nhìn chằm chằm vào cô.
"Hoắc Đông Lưu?" Sao lại là anh ta?
"Còn nhớ rõ tên của tôi, điều này bày tỏ vẫn không quên tôi."
Năm đó trên người Hoắc Đông Lưu có kiêu ngạo làm cho người ta không thể xem nhẹ, mà bây giờ lại có một khí phách làm cho cô không dám nhìn thẳng,
chỉ có một người đàn ông trưởng thành mới có được, nhưng mà cô không
hiểu, tại sao ngang ngược của anh ta lại hướng về phía mình, cô không
ngu ngốc, cô cảm thấy được.
"Mời buông tôi ra."
Anh ta
không có quyền lôi kéo mình không thả như vậy, vì thế cô tỉnh táo lại,
không giãy dụa nữa, và đồng thời cũng mở miệng lần nữa, này bộ dáng bình tĩnh khiến trên mặt Hoắc Đông Lưu lần nữa có nụ cười, và lần này anh ta phóng túng nụ cười này ở trên mặt nhiều hơn.
"Sợ tôi?"
"Tôi nên sợ sao?" Viêm Nương cố ý không nhìn tới ánh mắt đục khoét người
kia, trong lòng mặc dù bất an, nhưng ngoài mặt cô vẫn hết sức bình tĩnh.
"Vẫn không thay đổi, vẫn khiến người động lòng." Hoắc Đông Lưu vì chín chắn
của cô ấy mà cảm thấy hài lòng, mà còn vì cá tính của cô ấy, anh không
muốn cô gái mềm yếu, Viêm Nương thích hợp với anh, đây cũng là vì sao
anh vẫn đợi cô ấy trở lại, ngày nay anh đã chờ rất lâu rồi, lâu đến mức
anh sắp mất kiên nhẫn.
"Hoắc Đông Lưu, xin anh tự trọng."
"Ở trước mặt em, rất khó."
"Anh ——"
"Người kia là ai vậy?"
Trong lúc anh chờ đợi cô, anh tuyệt đối không cho phép có bất kỳ người nào
tham gia vào giữa anh và cô, đặc biệt là người kia khiến anh liếc mắt.
"Đó là việc của tôi." Cô thật sự muốn đi ngay lập tức, nhưng Hoắc Đông Lưu
lại không buông cô ra, ngay cả nhảy ra một bước cô cũng thấy khó khăn,
bị anh ta vây ở trong góc tường, trong mùi phái nam của anh ta có lẫn
vào chút hương vị nước hoa, đây là khác với trước kia, và cũng làm cho
cô hiểu, anh ta không còn là Hoắc Đông Lưu trước kia, Hoắc Đông Lưu bây
giờ là một người đàn ông trưởng thành, một người đàn ông có lực sát
thương.
"Viêm Nương, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi." Anh nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, trong ánh mắt có không vui, cũng có
ngang ngược.
Cô không thoát khỏi vòng tay của anh ta, nên đành
phải dời ánh mắt đi, không muốn nhìn anh ta, cặp mắt sáng ngời kia khiến cô lo lắng.
"Không dám nhìn tôi?"
Hoắc Đông Lưu phát hiện nhược điểm của cô, vì thế anh cười, trong nụ cười đó có kiêu ngạo cùng ngang ngược.
"Hoắc Đông Lưu, giữa tôi với anh không có gì cả, ngoại trừ công việc, xin anh đừng quấy rầy tôi." Bây giờ cô biết quyết định trở về lần này của mình
là một sai lầm, cô lại càng phải nói cho Viêm Giản biết chuyện của Hoắc
Đông Lưu, trong lòng cô có mấy tại sao mình lại làm như vậy, nhưng cô
vẫn không chịu thừa nhận thôi.
"Em thật sự cho là đơn giản như
vậy?" Từ ngày cô ấy rời khỏi Đài Loan, anh đã phái người theo dõi cô ấy, làm như vậy là để xác định cô ấy có mạnh khỏe hay không, cũng là xem có người ở bên người cô ấy hay không, mà căn cứ vào những tin tức hồi báo
kia, mấy năm nay cô ấy cũng không có giao du với bạn trai, không phải là không có người theo đuổi cô ấy, nhưng mà tất cả những người này đều bị
Viêm Nương trực tiếp cự tuyệt, Viêm Nương làm chuyện dứt khoát như vậy,
càng hấp dẫn anh hơn.
Cô ấy luôn rõ ràng cái gì thích hợp với cô
ấy, cái gì nên buông tha, cô gái như cô ấy tại sao có thể buông tay, chỉ có thể kéo lấy cô ấy, ôm vào trong ngực thật chặt, anh mới có cảm giác
chân thật, mới có thể cảm thấy thỏa mãn.
"Anh có ý gì?"
Trong ý thức của cô dâng lên cảm giác nguy cơ, lúc cô còn chưa kịp nói thêm
cái gì, thì Hoắc Đông Lưu đã nhanh chóng in cái hôn lên môi cô.
Viêm Nương nhất thời không kịp phản ứng, đợi đến lúc cô nhớ tới muốn phản
kháng thì Hoắc Đông Lưu đã dời khỏi môi, trên mặt viết lên đắc ý.
"Mùi vị rất ngọt." Vẻ mặt của anh ta khiến Viêm Nương muốn cho anh ta một cái tát.
Nhưng lúc cô còn chưa có vung tay của cô ra thì Hoắc Đông Lưu đã mở miệng
trước: "Đừng tùy tiện ra tay, nếu không muốn biết hậu quả của ra tay."
Ý cảnh cáo trong lời của anh ta rất đậm, cô biết anh ta không phải đùa giỡn.
Cô lại tức giận, mình bị chiếm tiện nghi, vẫn không thể phản kháng, bởi vì cô thật sự không muốn biết hậu quả kia.
Đối mặt với Hoắc Đông Lưu thì nóng nảy của cô rất tự nhiên sẽ tỏa ra, cô
không khống chế được tính tình của mình, nhưng cô cũng biết, Hoắc Đông
Lưu không phải như những người đàn ông khác, anh ta sẽ không cho phép cô phản kháng.
"Anh đang uy hiếp tôi?"
"Em nghĩ sao?"
Anh nhẹ nhàng xoa môi của cô, rồi sau đó lúc Viêm Nương sắp không chịu nổi
thì anh ta buông lỏng tay trước, "Cách xa người đàn ông này một chút,
tôi không muốn trông thấy em gần gũi với hắn ta."
Rồi sau đó
không đợi cô có phản ứng, Hoắc Đông Lưu đã nhanh chóng biến mất ở chỗ
rẽ, Viêm Nương ở lại hoảng hốt cho rằng tất cả mới vừa rồi cũng chỉ là
ảo giác của mình.
Cô nghĩ, làm sao Hoắc Đông Lưu lại biết hôm nay cô xuất hiện ở chỗ này? Cuộc hẹn của cô và Viêm Giản là một bí mật,
ngoại trừ hai người, cô không cho rằng sẽ có người biết, điều này khiến
cô tin tưởng, hôm nay gặp nhau không phải vô tình gặp gỡ.
Lại
nghĩ tới nụ hôn của anh ta, còn có hơi thở thuộc về anh ta, cô lần nữa
tức giận đi trở về toilet, lúc này cô thật sự cần trang điểm lại thật
tốt rồi.