Hoắc Đông Lưu làm thế nào cũng không thể tin, Viêm Nương thế mà lại có hứng
thú với Cao Vân, lại nghĩ lúc hắn làm bạn trai của cô ấy, tin tức này
đột nhiên tới khiến cho anh nhất thời mất lý trí.
"Đông Lưu, có phải này thích Viêm Nương hay không?"
Theo cách nhìn của Cao Vân, bình thường hai người kia chỉ biết khiêu khích
lẫn nhau, rất khó tưởng tượng tình huống bọn họ đi chung với nhau, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nặng nề khó coi của bạn tốt, thì Cao Vân cảm giác suy
đoán của mình được tám chín phần mười rồi.
"Cô ấy thật sự muốn
mày làm bạn trai?" Cô nhỏ này rốt cuộc có đầu óc hay không? Chỉ vì có
tin đồn truyền ra anh có bạn gái, mà cái này cô ấy cũng muốn so với anh, hơn nữa khiến anh tức giận là cô ấy ai không tìm, thế mà lại tìm tới
Cao Vân, căn bản là cô ấy muốn chọc anh tức chết.
"Là cô ấy nói như vậy."
Cao Vân không có hứng thú với đề nghị của cô ấy, anh biết vợ bạn thì không
thể đùa giỡn, mặc dù Hoắc Đông Lưu và Viêm Nương lúc này chưa có gì, có
thể sau này vẫn khó nói lắm, huống chi anh cho rằng hai người này thật
sự là một tổ hợp hoàn mỹ, cho nên anh không có ý định tham gia cuộc
chiến tranh này.
Hoắc Đông Lưu vừa đánh bóng rổ vừa suy đoán, rốt cuộc trong lòng của cô ấy nghĩ thế nào.
"Đông Lưu, tao nghĩ là cô ấy chỉ kích động nhất thời thôi." Anh có thể cảm
giác được tim của Viêm Nương cũng không ở trên người mình, tại sao cô ấy tìm tới anh, anh cũng không rõ, nhưng mà anh sẽ không tiếp nhận, người
đẹp có cá tính nóng nảy như vậy, anh không chịu đựng nổi.
"Đó là
tự do của cô ấy, chuyện này không liên quan đến tao." Hoắc Đông Lưu cũng nổi giận, nếu như cô ấy tính ngay cả chuyện như vậy cũng muốn tranh cao thấp với anh, như vậy anh thật sự là đánh giá cao cô ấy rồi.
Hoắc Đông Lưu vẻ mặt nghiêm túc mà đánh bóng, giống như là muốn phát tiết
lửa giận trong lòng, từ gần tối đánh tới trời tối cũng không chịu dừng
lại.
Bên trong sân thể dục ngoại trừ anh ra, thì tất cả mọi người đã trở về túc xá nghỉ ngơi, mà tâm tình phức tạp của anh chỉ có bản
thân anh mới hiểu được, vì thế anh tức giận một tay đẩy bóng lên, bởi vì vận động mạnh mà cả người anh đầy mồ hôi lại càng lộ vẻ quyến rũ.
Anh đang định tiếp tục đánh bóng thì phát hiện chẳng biết lúc nào có thêm
người ở bên cạnh, hơn nữa còn là người anh không muốn gặp nhất lúc này.
"Cao Vân đâu?" Người nói chuyện là Viêm Nương, cô mặc một bộ quần áo thoải
mái nhẹ nhàng, tóc dài cột thành bím tóc, cả người có vẻ mềm mại ngọt
ngào.
Hoắc Đông Lưu không thèm nhìn cô ấy, xoay người tiếp tục đánh bóng.
Viêm Nương nhìn bộ dáng anh cao ngạo, thì trong lòng rất không thăng bằng mà xông lên phía trước, khi anh định Dunk bóng (tay không nhét bóng vào
rổ) thì ngăn ở trước mặt anh.
Tình trạng đột nhiên này khiến Hoắc Đông Lưu nhất thời sửng sốt, không kịp thu lại bước chân, anh cứ như
vậy mà đụng vào cô ấy, đè cô ấy ở dưới thân thể, thân thể mềm mại của cô ấy khiến anh nhất thời có chút hoảng hốt.
"Hoắc Đông Lưu, lập tức đứng dậy."
Viêm Nương làm thế nào cũng không nghĩ tới cô và anh ta lại có tiếp xúc như
vậy, cô liều mạng đẩy Hoắc Đông Lưu, muốn anh ta rời khỏi người của
mình.
"Ai bảo bạn đột nhiên lao ra!" Hoắc Đông Lưu cảm giác hình
như mắt cá chân của mình bị trẹo, bắt đầu đau lâm râm, nhưng mà anh
không để ý tới.
Viêm Nương nào quan tâm tới lời của anh ta, cô
chỉ tiếp tục đẩy anh ta, mà hành động giãy giụa của cô đã chọc giận Hoắc Đông Lưu, anh nổi giận mà đè trọng lượng của mình lên cô ấy, đồng thời
lấy hai tay của cô ấy đặt ở đỉnh đầu, không để cho cô ấy phản kháng nữa.
"Hoắc Đông Lưu, buông tôi ra!"
Hoắc Đông Lưu chỉ nhìn chằm chằm vào cô, muốn nhìn cô ấy cho đủ, nhưng cô ấy lần nữa chuyển đầu nhỏ của cô ấy, làm cho anh bất đắc dĩ lắc đầu. "Chỉ
cần bạn không giãy giụa nữa, tôi liền thả bạn ra."
"Vì sao tôi
phải nghe bạn, bạn lập tức đứng dậy." Cô tức giận gần chết, đặc biệt là
cô luôn không tránh được bàn tay tà ác của anh ta, lúc này cô mới ý thức được Hoắc Đông Lưu là một nam sinh, một nam sinh tràn đầy hơi thở nam
tính, cùng với cô hoàn toàn khác nhau.
Từ trên người anh tản ra
hơi thở đàn ông cùng mùi mồ hôi khắp người khiến cô trong lúc nhất thời
im lặng, bởi vì cô đột nhiên an tĩnh, khiến Hoắc Đông Lưu tò mò cúi đầu
nhìn cô, đồng thời buông tay cô ra.
"Bạn không nên tới nơi này."
Đã tối muộn, nội quy của trường học cô ấy không phải không biết.
"Tôi tìm Cao Vân."
Viêm Nương muốn đứng dậy, nhưng thân thể vẫn còn bị Hoắc Đông Lưu đè, bọn họ cứ như vậy nhìn chằm chằm lẫn nhau mặt đối mặt.
"Muốn cậu ấy làm bạn trai của bạn?" Hoắc Đông Lưu giễu cợt hỏi, biểu tình kia khiến Viêm Nương nhất thời tức giận mà đánh anh một cái tát.
"Đó là việc của tôi, bạn không có quyền can thiệp." Viêm Nương vẫn luôn
rất nóng tính, có lẽ không thô lỗ giống như hôm nay, đây là lần đầu tiên trong đời cô đánh người, đối tượng còn là Hoắc Đông Lưu, một nam sinh
đối nghịch với cô toàn bộ — học kỳ. Trên mặt Hoắc Đông Lưu vốn không có
thấy đùa cợt, thay vào đó là — gương mặt không biểu tình, điều này khiến cô có chút đau lòng, bởi vì cô đánh người, mà từ thần sắc khó coi đến
cực điểm của anh ta xem ra, hình như là muốn hoàn trả một cái tát kia
cho cô.
"Hơi sức của bạn cũng không nhỏ."
Hoắc Đông Lưu
vuốt nhẹ gò má ửng hồng của mình, mặc dù không có đau lắm, nhưng mà bị
Viêm Nương đối nghịch với mình tất cả học kỳ đánh, điều này khiến anh
muốn quên cũng đã không quên được.
"Là bạn không đúng." Viêm
Nương lần nữa lấy tay đẩy anh ta, nhưng mà hơi sức của cô không bằng anh ta, căn bản không làm gì được anh ta cả, vì thế cô càng tức giận và
đánh vào lồng ngực của anh ta.
"Nếu bạn muốn dẫn người tới, vậy
thì cứ tiếp tục." Hoắc Đông Lưu không thèm để ý đến cái đánh của cô ấy,
đặc biệt là anh phát hiện cô ấy tức giận càng hấp dẫn anh hơn, bộ dáng
tràn đầy sức sống của cô ấy thật đáng yêu, đối với anh mà nói, Viêm
Nương đúng là đặc biệt, không giống các cô gái khác, bởi vì cô ấy có thể khấy động nội tâm của anh.
"Bạn. . . . . ." Tay đang đánh của Viêm Nương bởi vì anh ta nói mà dừng lại, nhưng mà cô vẫn tiếp tục đẩy anh ta.
Hoắc Đông Lưu nhìn vẻ mặt đáng yêu kia của cô ấy, ngửi mùi thơm trên người
cô ấy, không tự chủ mà giương khóe miệng lên, "Một cái tát này tôi sẽ
đòi lại."
"Cái gì?"
"Nhưng mà không phải bây giờ."
Hoắc Đông Lưu mơn trớn ngón tay lên gò má mềm mại của cô ấy, cuối cùng dừng
lại ở trên bờ môi của cô ấy và vuốt ve qua lại, "Có một ngày, tôi sẽ đòi lại . .” Anh tin tưởng nhất định ngày đó sẽ đến, mà khi đó quan hệ của
hai người cũng không giống nữa.
Viêm Nương bởi vì động tác của
anh ta mà im lặng, cuối cùng dứt khóat há mồm cắn ngón tay của anh ta,
mang đến cho anh ta cảm thụ hoảng hốt khác thường.
Hoắc Đông Lưu
thấy cô ấy như vậy, thì không khỏi cười, anh cho rằng trước mắt như vậy
là đủ rồi, anh không muốn cho cô ấy quá nhiều áp lực, cũng không muốn ở
lúc tâm tình của cô ấy chưa rõ ràng lắm thì yêu cầu cô ấy quá nhiều; dù
thế nào đi nữa thì anh có thời gian, chỉ cần cô ấy vẫn còn học ở trung
học Tử Dương, anh tin tưởng cô ấy sẽ không rảnh để chú ý đến các nam
sinh khác, bởi vì đến nay trong mắt cô ấy chỉ có anh, anh là đối thủ của cô ấy.
"Cao Vân không thích hợp với bạn." Hoắc Đông Lưu buông cô ấy ra, không có nhìn cô ấy lâu một chút, anh chỉ yên lặng cầm trái bóng lăn tới bên cạnh rồi rời đi.
Viêm Nương bởi vì thay đổi đột nhiên của anh mà sửng sốt một lúc, tại sao anh ta phải nói điều này với mình chút?
Nhưng cô không nói thêm gì nữa, cô vội vã đứng dậy, cũng không quay đầu lại
mà chạy ra sân thể dục, cô đã sớm quên tại sao đêm khuya xông vào trường nam, bởi vì Hoắc Đông Lưu đã nhiễu loạn tim của cô, làm rối loạn kế
hoạch ban đầu của cô.
Cô lại không biết, cô vẫn luôn có cảm giác đặc biệt với Hoắc Đông Lưu, anh chỉ là dẫn chúng nó ra ngoài thôi.
Đêm đó, lúc cô trở về trường nữ, tắm rửa lần nữa rồi nằm ở trên giường, sau đó cô phát hiện mình vẫn không quên được cảm giác bị Hoắc Đông Lưu đè ở dưới thân thể, còn có hơi thở của anh ta, nụ cười của anh ta. . . . . .
Đêm nay, Viêm Nương mất ngủ.