Nếu có thể, Viêm Nương thật sự muốn quay đầu đi liền, nhưng cô chỉ có thể đứng lên, rất lễ phép mà chào hỏi với Hoắc Đông Lưu.
"Xin chào, tôi là Viêm Nương."
Thái độ của cô lạnh nhạt nhưng không thất lễ, khiến Hoắc Đông Lưu cố ý liếc cô nhiều hơn một chút.
"Hoắc Đông Lưu." Đơn giản nói lên tên của mình, ánh mắt của anh trước sau đều không rời khỏi cô.
Viêm Nương cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, cô có loại kích động muốn
bảo anh ta đừng nhìn nữa, nhưng mà cô vẫn phải nhịn xuống.
"Đông
Lưu, sao đột nhiên anh lại tới?" Nguyên Trinh nhìn đồng hồ; vẫn chưa tới buổi trưa, người dám phá nhiễu cuộc họp của cô như vậy ngoại trừ anh ta ra không còn ai khác.
"Tôi muốn nói chuyện với Viêm tiểu thư một chút về dự án này."
Hoắc Đông Lưu ngồi xuống vừa nhàn nhã lại tùy tính, anh như vậy lại khiến
cho cô có một cảm giác bị áp bức, mặc dù cô nỗ lực muốn mình đừng để ý.
"Cũng tốt, vậy tôi đi xử lý những chuyện khác trước." Nguyên Trinh đứng lên,
"Viêm Nương, lần sau nếu có cơ hội sẽ hàn huyên với cô, thật vui vì có
thể biết cô."
Viêm Nương cho cô ta một nụ cười, rồi sau đó Nguyên Trinh rời đi, chỉ để lại cô và Hoắc Đông Lưu, anh ta vẫn giống như muốn nhìn thấu cái gì đó mà nhìn chằm chằm vào cô.
"Hoắc tiên sinh, anh đều nhìn người sao như vậy?"
Hoắc Đông Lưu sau khi nghe được lời của cô, thì nâng khóe miệng lên cười,
nhưng mà ánh mắt của anh vẫn là không có một tia ấm áp, "Đối với bạn cũ
thì như thế."
Viêm Nương không vui nhìn lại anh, "Anh có ý gì?"
Cá tính kích động của cô theo tuổi đã từng bước thu lại rất nhiều, nhưng mà ở trước mặt của Hoắc Đông Lưu cô lại không thể khống chế được tính
tình của mình.
Hoắc Đông Lưu không vội trả lời, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, rồi sau đó anh đột nhiên nhỏ giọng và hỏi: "Người đàn ông kia là ai?"
Anh để ý người đàn ông ngày đó cùng với cô hết
sức thân mật, anh có thể nhìn thấy được Viêm Nương cực kỳ dễ chịu ở
trước mặt anh ta, anh thích cô như vậy.
"Đó là chuyện riêng của
tôi, anh không có quyền hỏi tới." Viêm Nương đảo tài liệu trên tay, muốn đè xuống cơn giận gần như muốn nổ tung của mình.
"Nếu mà tôi nhất định muốn biết thì sao?"
"Đó là chuyện của anh."
Cho tới bây giờ cô và anh ta đều không nói chuyện riêng, coi như cho dù
từng xảy ra chuyện, cũng đều là chuyện đã qua, bây giờ cô chỉ đơn thuần
muốn nói công việc với anh ta. "Trước mắt tôi chỉ muốn xác định dự án
này." Cô chỉ chỉ văn kiện trên tay.
"Viêm Nương."
"Tôi
nghĩ vẫn là hôm nào tôi trở lại vậy." Một tiếng kêu kia, làm cho cô
không nhịn được nữa, cô đứng lên, tính thu xếp đồ đạc rời đi.
Hoắc Đông Lưu vừa thấy động tác của cô, trước khi cô lấy tài liệu trên tay
bỏ vào túi, anh đã bước một bước dài đi tới trước mặt cô, không cho cô
trốn tránh mà một tay kéo cô vào trong lòng ngực mình.
"Anh làm gì đấy? Buông tôi ra!"
Viêm Nương làm thế nào cũng không nghĩ tới anh ta sẽ có hành động làm càn
như vậy, nói thế nào thì nơi này cũng là công ty, cho dù anh ta là ông
chủ cũng không thể làm như vậy.
"Vĩnh viễn làm không được." Anh
đợi thời gian lâu như vậy, làm như vậy là để gặp lại cô một lần, làm như vậy là để nối lại tiền duyên (duyên phận kiếp trước), hôm nay cô đang ở trước mặt mình, dù thế nào anh cũng sẽ không buông tay nữa.
"Hoắc Đông Lưu, anh đừng có quá đáng."
Bộ dạng tức giận của cô làm cho cô có vẻ mê người hơn, khiến cho Hoắc Đông Lưu cực kỳ động lòng, anh không tự chủ được mà xoa gương mặt của cô.
"Tôi không có ý định để cho em đi."
"Anh dựa vào cái gì?"
"Dựa vào tôi muốn em." Hoắc Đông Lưu nói trắng trợn khiến Viêm Nương muốn
đưa tay đánh người, nhưng cô ấy vừa mới giơ tay lên, đã nghe thấy cảnh
cáo của Hoắc Đông Lưu.
"Đừng ra tay, tôi không phải sẽ không đánh trả."
Giọng nói lạnh lẽo của anh ta làm cho cô do dự một chút, nhưng nghĩ tới anh
ta vô lễ, lý trí liền rời khỏi cô, cô không có suy nghĩ nhiều mà trực
tiếp cho anh ta một cái tát.
"Đây là em tự chuốc lấy."
Hoắc Đông Lưu không có đưa tay ngăn cô lại, nhưng lại nhìn chằm chằm vào cô
giống như đục khoét người, biểu tình kia cô chưa từng thấy qua, anh ta
năm ấy có khinh cuồng của tuổi trẻ, nhưng bây giờ anh ta là một người
đàn ông, một người đàn ông hiểu được làm thế nào chế ngự phụ nữ.
"Đừng. . . . . ."
Cô còn chưa kịp phản ứng, thì Hoắc Đông Lưu đã ôm cô chặt hơn, như muốn
đem lấy cô khảm vào trong thân thể, cô cảm nhận rõ ràng hai cánh tay của anh ta c vó lực.
Viêm Nương mới vừa muốn đưa tay đẩy anh ta ra
thì Hoắc Đông Lưu đã tìm môi cô, anh thô bạo mà hôn lên môi anh đào của
cô, hưởng thụ ngọt ngào nó mang tới.
Anh nhớ mùi vị đôi môi cô, nhưng khi đó bọn họ còn quá trẻ tuổi.
Viêm Nương muốn nghiêng đầu tránh né lại không làm được, không thể làm gì
khác hơn là để mặc cho anh ta hôn cô, rồi sau đó khi lưỡi của anh ta
thăm dò vào trong miệng cô thì cô không chút chậm trễ mà dùng lực cắn
anh ta một cái.
"Em dám cắn tôi?" Hoắc Đông Lưu nếm được mùi máu tươi.
Viêm Nương thấy bộ dáng anh ta giật mình, thì có chút đắc ý, tối thiểu cô
vẫn không phải buộc mình ở thế yếu, vì thế cô tiếp tục phản kháng anh
ta, "Tại sao không dám? Tôi cho anh biết, nếu như anh không buông tôi
ra, tôi sẽ làm lại một lần nữa."
Hoắc Đông Lưu bởi vì lời nói của cô mà híp híp mắt, "Em đang mời tôi sao?"
Anh vừa mới nói xong, liền hôn cô lần nữa, lần này anh khóe léo tránh né
hàm răng của cô, trêu chọc đầu lưỡi của cô, đôi tay vẫn ôm lấy cô, ngồi
lên ghế làm việc, để cho cô ngồi ở trên đùi mình.
Nụ hôn này kéo
dài rất lâu, lâu đến mức Viêm Nương gần như sắp nghẹt thở, cho đến khi
cô cho rằng mình sẽ thiếu dưỡng khí mà chết thì anh ta mới buông cô ra.
Môi của cô sưng đỏ, trên môi truyền tới cảm giác nhoi nhói làm cho cô nhất
thời không thể mở miệng, chỉ có thể tức giận mà nhìn chằm chằm vào anh
ta.
Bởi vì anh ta hôn mà tức giận, làm cho cô nhất thời quên mình đang ngồi ở trên đùi Hoắc Đông Lưu, mà tay của anh ta vẫn còn ôm eo của cô.
"Còn dám cắn tôi không?" Giọng của Hoắc Đông Lưu có một tia tức giận, bởi vì Viêm Nương không thuận theo mà phản kháng anh.
"Anh . . . . . ."
Viêm Nương từ nhỏ chưa từng bị nhục nhã như vậy, đặc biệt là để cho người ta hôn mình, điều này làm cho cô không thể nguôi cơn lửa giận trong lòng,
cô vươn tay ra, tính cho anh ta thêm một cái tát.
Nhưng mà Hoắc
Đông Lưu đã sớm có phòng bị, nhanh chóng bắt được tay của cô, cũng kéo
lấy hai tay của cô đến phía sau mình, để cho cô gần sát mình hơn, không
còn cơ hội phản kháng.
Viêm Nương chưa từng gần sát với bất kỳ
đàn ông nào như vậy, huống chi người trước mắt còn là Hoắc Đông Lưu,
người đàn ông nhiều lần đối nghịch cùng với cô, làm cho cô khó có thể
quên lãng, nếu cô đã từng là mình đã quên anh ta, như vậy thì cô sai lầm rồi, phần trí nhớ này làm thế nào cô cũng sẽ không quên.
"Nói xin lỗi." Anh không bao giờ ra tay đánh phụ nữ, Viêm Nương không phải là người đầu tiên, nhưng mà cô đã chọc giận anh.
Viêm Nương dĩ nhiên biết anh ta đã nổi giận, lúc này cô rất gần lồng ngực
của anh ta, nên có thể nghe được nhịp tim cấp tốc của anh ta, cô biết
anh ta chính là chịu đựng không nổi giận.
Nhưng cô vẫn không lên
tiếng, làm thế nào cô cũng sẽ không xin lỗi anh ta, đặc biệt là sau khi
anh cưỡng hôn cô, anh ta đã không có lập trường lại yêu cầu cô nói xin
lỗi.
"Không muốn phải không?"
Hoắc Đông Lưu thấy cô cố chấp như vậy, bất mãn mà liếm hôn vành tai của cô, khiến cho cô run rẩy một trận.
"Viêm Nương, tính nhẫn nại của tôi có hạn."
Anh ta đe dọa khiến Viêm Nương ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh ta, "Cho dù mặt trời mọc ở hướng tây tôi cũng sẽ không nói xin lỗi, Hoắc Đông Lưu."
Mà tức giận trong mắt cô khiến Hoắc Đông Lưu hiểu, cô chưa bao giờ thay đổi.