Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 974




CHƯƠNG 974: CHẶN ĐỨT ĐƯỜNG TIỀN TÀI

Không phải Thanh Đế lo lắng về việc Lý Phàm sẽ mang đến mối đe dọa gì cho mình, ông ta chủ yếu lo lắng Lý Phàm quá nguy hiểm, nếu để mặc cho Lý Phàm tiếp tục như vậy, ngược lại không phải là chuyện tốt cho bản thân.

Vì vậy, bất kể thế nào, ông ta đều phải ngăn chặn những điều này xảy ra mới được.

Trong mắt ông ta, Lý Phàm đã trở thành mối đe dọa cho bản thân, ông ta muốn Lý Phàm phải trả giá lớn cho những gì anh nói vừa rồi.

Những người phía sau Thanh Đế đều sững sờ, bọn họ cũng không ngốc, bọn họ nhìn ra được Thanh Đế đang tức giận, vì thế đều vô cùng kinh ngạc về chuyện này.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, họ không thể tin đó là sự thật.

Và lúc này, Lý Phàm đã đến chỗ làm việc của ông Võ. Phòng làm việc của ông Võ rất sang trọng, hơn nữa còn có độ xa hoa nhất định, chẳng khác gì một ông chủ lớn.

Lý Phàm còn tưởng phòng của đối phương ít nhất cũng phải có vài khẩu súng, dù xấu đến đâu cũng phải đặt một pho tượng Quan Công hoặc một vài con dao phay lớn.

Sau khi ông Võ nghe thấy lời chế giễu của Lý Phàm, ông ta đột nhiên nói thêm: “Cậu Lý, cậu nói đi đâu vậy. Tôi là người thế nào, trong lòng cậu hẳn cũng hiểu rõ.”

“Được rồi, đừng nói mấy chuyện vô ích này nữa. Tôi còn không hiểu rõ con người ông sao?” Lý Phàm tức giận nói.

Ông Võ lập tức không còn gì để nói, ông ta cũng không phủ nhận điều này.

Ông Võ cười khan nói: “Cậu Lý, uất ức cho cậu rồi, cậu ngồi ở đây một lát trước. Về phía nhà họ Đế, có thể cố gắng tránh xung đột thì cố gắng đừng để xảy ra xung đột. Tôi đã gọi điện cho Thanh Đế, ông ta nói sẽ đến đây.”

Thực ra, ông ta hy vọng có thể gặp mặt thương lượng sẽ tốt hơn, như vậy có thể không để xảy ra vấn đề. Nhưng ông ta chủ yếu lo lắng, thương lượng lần này không đơn giản như ông ta nghĩ.

Ông ta biết tính chất nghiêm trọng của sự việc, nếu muốn thương lượng trực tiếp tốt đẹp, đoán chừng là rất khó. Ông ta vô thức tập trung sự chú ý vào Lý Phàm.

Bây giờ ông ta chủ yếu phải xem suy nghĩ của Lý Phàm, nếu Lý Phàm không đồng ý, ông ta cũng không còn cách nào khác.

Ngược lại, nếu đối phương đồng ý thì cực kỳ tốt.

Lý Phàm cười nói: “Tôi còn không biết cách nghĩ của ông thế nào sao, lần này ông không cần nhọc lòng đến.”

Ông Võ lúc này thở dài, ông ta xuống dưới lầu trước đợi Thanh Đế tới.

Thanh Đế bước xuống từ đầu chiếc xe thương mại kéo dài, ông ta nói với ông Võ: “Hừ, hôm nay gọi tôi tới là có chuyện gì?”

Ông Võ xoa xoa tay không biết nên trả lời như thế nào. Đối mặt với nhân vật lớn như Thanh Đế, nếu nói trong lòng ông ta không hoảng sợ, chắc chắn là không thể.

“Thanh Đế, lần này tôi tới, thật ra là có một chuyện lớn muốn nói với ông, nếu ông không bằng lòng đáp ứng thì tôi cũng hết cách.” Ông Võ ho khan.

Thanh Đế tức giận nói: “Bớt dài dòng. Có phải thằng nhóc ở Võ Thành đã đến?”

Thực ra, trong lòng ông ta biết rõ, chỉ là không bóc trần, lần này nhìn thấy ông Võ lải nhải nhiều như vậy, ông ta cũng thấy buồn cười.

Ông Võ biết không dối gạt được nữa, ông ta cũng biết thằng nhóc mà Thanh Đế đang nói đến là ai.

Ông ta tuy là đứng về phía Lý Phàm, đổi lại là người khác đánh giá cậu Lý như vậy, ông ta đã sớm nổi giận, nhưng người này là Thanh Đế, có đánh chết ông ta cũng không dám nổi giận với Thanh Đế.

“Đúng vậy, cậu ấy đang ở trong phòng làm việc đợi ông. Thanh Đế, cố gắng đừng có nổi giận, có thể nói chuyện thì hãy nói chuyện.” Thực ra, ông Võ biết chuyện này không dễ dàng được giải quyết như vậy.

Thanh Đế liếc nhìn giận dữ, trực tiếp coi thường, dường như không xem lời nói của ông Võ ra gì.

Ông Võ sững sờ tại chỗ, ông ta cắn chặt răng, cảm thấy vô cùng bực dọc, nhưng đang ở trước mặt ông ta cũng không dám nổi giận với Thanh Đế, ông ta biết Thanh Đế là người như thế nào.

Đối phương là người của nhà họ Đế, nếu ông ta nổi giận với Thanh Đế thì dù có mười cái mạng cũng không đủ để đùa.

Thanh Đế đi thẳng đến phòng làm việc của ông Võ, lúc này ông ta vừa nhìn đã thấy Lý Phàm, ánh mắt lập tức sắc bén hẳn lên, ngẩng đầu ngạo nghễ, khí thế vô cùng bức người.

Lý Phàm đã thấy qua không ít cảnh tượng như thế này, anh nhìn Thanh Đế dửng dưng như thường, ánh mắt của người nào cũng không hề nao núng.

Đột nhiên, Thanh Đế nhận thấy trong mắt Lý Phàm có loại sát khí đáng sợ, loại sát khí này khiến ông ta không khỏi rùng mình, lúc này ông ta mới vội vàng thu hồi tầm mắt.

Lý Phàm mở miệng nói: “Người tới là khách, ngồi đi.”

Thanh Đế vừa định tìm một chỗ ngồi xuống nhưng chợt nhận ra có gì đó không đúng, đây là phòng làm việc của ông Võ, lẽ ra cũng là do ông Võ nói, điều này càng sai hơn, những nơi ông ta đến, hết thảy đều là vai em, ông ta muốn ngồi thì ngồi, muốn đi thì đi, sao có thể nghe theo khuôn phép của đối phương.

Thanh Đế sa sầm nét mặt, nói: “Cậu có tư cách gì được phép nói chuyện với ta.”

Mặc dù Thanh Đế nói như vậy, nhưng cơ thể vẫn rất thành thực mà tìm một chỗ ngồi xuống.

Ông Võ thấy vậy thì chen vào, không biết rốt cuộc giữa Lý Phàm và Thanh Đế đã xảy ra chuyện gì.

Ông ta hoàn toàn bối rối, ông ta không nghĩ tới nhiều như vậy, đây chẳng qua chỉ là một cuộc gặp mặt mà đã có hành động như vậy, có thể thấy nhất định sẽ càng hơn thế nữa sau đó.

Ông Võ thở dài, càng nghĩ càng thấy không ổn.

Thanh Đế chợt chuyển ánh mắt về phía Lý Phàm, nói: “Cậu đến Võ Thành, có phải là cố ý đến tìm ta?”

“Vậy ông tới Hán Thành, cũng không phải là tới tìm tôi chống đối đó sao?” Lý Phàm hỏi ngược lại.

Thanh Đế á khẩu lặng câm, rất là bất ngờ trước kết quả này. Ông ta không ngờ bản thân lại bị Lý Phàm chiếu tướng ngược, trong lòng vô cùng khó chịu.

“Bớt ở đây mồm mép lanh lảu với ta. Cậu chắc là biết rõ ta là người như thế nào. Người đã gặp ta đều biết ta đáng sợ ra sao.”

Thanh Đế bắt đầu tự khoe mẽ.

Kỳ thực những gì ông ta khoe khoang đều là bản lĩnh thực, nếu đổi lại là người khác nhất định sẽ bị lời nói của Thanh Đế làm cho sợ hãi, và ông ta có tư cách nói ra bản lĩnh của mình.

Lý Phàm cười không nói gì, nhưng lại xem như không nghe thấy, anh nói với Thanh Đế: “Ồ, vậy thì thế nào? Nhưng mà, chuyện này phải giảng đạo lý, ông chặn đứt con đường tiền tài của tôi, như vậy không được đâu.”

“Đạo lý? Lời ta nói chính là đạo lý.” Thanh Đế nói một cách ngông cuồng.

Lý Phàm cười: “Được lắm. Nếu đã như vậy, vậy chúng ta cũng không phải vòng vo. Ông nói đi, ông muốn thế nào.”

Thanh Đế cười lạnh lùng nói: “Rất đơn giản. Ta muốn cậu quỳ xuống trước ta, đồng thời cút khỏi nơi này.”

Lý Phàm ngẩng đầu nhìn Thanh Đế, nói đùa: “Vậy cũng phải xem xem ông có tư cách đó không.”

Thanh Đế đang lúc chuẩn bị nổi giận, lúc này ông Võ thấy tình hình không ổn, phản ứng theo bản năng làm người hòa giải, ho khan nói: “Hà tất phải vậy? Đâu đến mức đó.”

“Ông nói không đến mức đó là không đến mức đó sao.” Thanh Đế lạnh lùng liếc nhìn ông Võ một cái, không chút nể mặt đối phương, cho dù ông Võ cũng rất ghê gớm ở Võ Thành.

Nhưng trong mắt Thanh Đế, ông ta chẳng là cái thá gì.