CHƯƠNG 952: HỘI NGHỊ
Đại Long Vương ngồi trên chiếc xe Lincoln đến, bây giờ Hán Thành hoàn toàn bị giới nghiêm, trận thế như vậy, vốn là để nghênh đón lãnh đạo đến.
Nhưng bây giờ thế trận ấy lại dùng nghênh đón Đại Long Vương và Long Hậu, có thể thấy được địa vị của Long Môn ở Hán Thành không bình thường chút nào.
Khi Đại Long Vương nhìn Long Hậu, trong lòng không khỏi khinh thường cười, cho rằng lòng dạ của đối phương chẳng những dơ bẩn mà ngay cả thân thể cũng như thế.
“Không ngờ tới đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, Long Hậu vẫn không thay đổi gì cả.” Đại Long Vương cười nói.
Long Hậu nghe vậy cũng cươi đáp trả, nói: “Ông cũng rừng càng già càng cay.”
Trong mắt của người ngoài, quan hệ của Đại Long Vương và Long Hậu rất hài hòa, nhưng trong lòng hai người bọn họ thì khác, đều có suy nghĩ muốn diệt trừ đối phương cho bằng được.
Nhưng vì chuyện ầm ĩ của Lý Phàm, hai người họ mới tạm thời buông bỏ ân oán, ngồi xuống ghế đàm phán đưa ra lựa chọn.
Đại Long Vương và Long Hậu đợi sáu Long Vương còn lại rồi cùng nhau ngồi xuống.
“Thất Long Vương đã chết, chuyện này mấy người các người đã biết hết chưa.” Đại Long Vương dẫn đầu mở miệng trước, trực tiếp di vào đề tài chính.
Mọi người nghe xong đều gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Về cái chết của Thất Long Vương, bọn họ đều rất rõ ràng, đối với cái kết quả này, bọn họ không muốn tiếp nhận chút nào.
Nhưng hiện tại, bọn họ không thể nào đưa ra lựa chọn khác được, ngoại trừ việc chấp nhận, họ không còn cách nào khác.
“Xem chừng các người đều đã biết hết rồi.” Đại Long Vương nhìn sắc mặt của từng người trong hội nghị, hơi gật đầu, cũng không quá kinh ngạc.
Nhưng người khác đều im lặng không nói, biểu cảm rất hờ hững, tám vị Long Vương tuy rằng là anh em với nhau, nhưng vì tranh giành quyền lực trong Long Môn mà đầu đá ngày càng nghiêm trọng, tình cảm huynh đệ sớm đã không còn.
Nói trắng ra, bọn họ còn vui mừng không kịp thì lấy đâu ra bi thương chứ.
Sau khi bọn họ biết được tin tức, cũng không có bất kỳ dao động gì, thậm chí còn có loại suy nghĩ muốn cười thật to, cứ như vậy mà bọn họ mất đi một người cạnh tranh.
Đại Long Vương nhìn thấy dáng vẻ của mấy ngừời này, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không còn cách nào khác bắt những người này phải đau buồn.
Mặc dù lão Long Vương không quản chuyện Long Môn nữa, nhưng hai mắt của ông luôn nhìn chằm vào động tác của Long Môn.
Hơn nữa, lão Long Vương cũng cực kỳ cố chấp, một khi đã lựa chọn đúng người thì sẽ không có ai dám cãi lại mệnh lệnh của ông ta, nếu không để cho lão Long Vương biết được thì sẽ trực tiếp đuổi người đó ra khỏi Long Môn, khẳng định là không thể thực hiện được.
Đại Long Vương im lặng vài giây, thản nhiên nói: “Hiện tại đã xảy ra chuyện như vậy, lão Long Vương hẳn là sẽ ủng hộ cách làm của tôi. Cho dù có chuyện gì, chúng ta đều cùng nhau gánh chịu.”
Thực ra trong lòng ông ta cũng không có tự tin đó, lão Long vương tuy không còn là Long Vương nhưng uy quyền vẫn còn, ông ta cũng sợ lão Long vương sẽ trách tội ông ta, cho nên ông ta mới giở một chút thủ đoạn nhỏ, lôi kéo mọi người ghánh tội chung.
Như vậy, ông ta sẽ không đứng ra hứng tội một mình.
Mọi người nghe xong, trong lòng thầm chửi mẹ nó, cái chủ ý này của ông là khiến tất cả đều chết chung, ông ta đúng là kẻ giỏi tính toán mà.
Trong lòng tất cả mọi người đều mắng Đại Long Vương đê tiện, lại dám tính kế bọn họ, bọn họ còn chưa có đồng ý đâu đó.
Đại Long Vương nhìn quanh bốn phía, cũng thấy được có người bất mãn với chủ ý của ông, nở nụ cười che dấu sát ý nói: “Nếu như ai có ý kiến gì thì cứ trực tiếp nói thẳng ra, tôi tôn trọng người đó.”
Long Hậu và các Long Vương khác cũng nhìn nhau, sắc mặt bọn họ trầm xuống, cái này đúng là uy hiếp một cách trần trụi đây mà, trong lòng bọn họ đương nhiên có thể phân biệt rõ ràng.
Bọn họ oán giận nhìn chầm về phía Đại Long Vương, trong nhất thời không biết nên làm sao mới đúng, kết quả này với bọn họ mà nói cũng không phải cơ hội tốt gì.
Trong lòng mọi người muốn chửi một câu má nó, nhưng lại không biết làm sao cho phải, chuyện này bọn họ không thể lên tiếng phản đối, nếu ai dám phản đối thì chính là đứng về phe đối lập với Đại Long Vương.
Bọn họ không muốn người trong nhà phải đấu đá lẫn nhau, lại càng không muốn nảy sinh mâu thuẫn gì với Đại Long Vương, cuối cùng bọn họ đành phải nhịn xuống tất cả.
“Cái đó, chúng tôi không có ý kiến gì cả.” Những người khác đều đồng loạt lắc đầu, đột nhiên nói một câu như vậy.
Sau khi thấy mọi người không có ý kiến gì, ông ta hài lòng nói: “Không có ý kiến gì thì tốt rồi, nếu đã không có ý kiến thì tôi có thể tận lòng đưa ra chủ ý của tôi.”
Long Hậu không nghĩ có chuyện gì, mọi người cùng nhau chết chùm là tốt nhất, lão Long Vương cũng sẽ không vì một Lý Phàm mà trách tội hết đám người bọn họ.
Đại Long Vương mở miệng nói: “Ai giết chết được Lý Phàm, thì tất cả của Lý Phàm, người khác cũng không được động tới.”
Nhị Long Vương cùng những người khác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của Đại Long Vương.
Sắc mặt của Long Hậu cũng trở nên khó coi, tuy rằng người khác không hiểu, nhưng Long Hậu bà ta biết rõ ý của Đại Long Vương nói là gì.
Thứ duy nhất bà ta coi trọng ở trên người Lý Phàm chính là chiếc chìa khóa bí mật có thể mở được kho báu Long Môn trong truyền thuyết kia.
Hơn nữa, điều quan trọng chính là ai lấy được chiếc chìa khóa Long Môn kia thì người đó sẽ là người kế thừa toàn bộ Long Môn, mà lão Long Vương nhất định sẽ ủng hộ người đó.
Những người duy nhất biết đến chiếc chìa khóa Long Môn là Đại Long Vương và Long Hậu bà, vì vậy Long Hậu bà và Đại Long Vương luôn tranh đấu gay gắt với nhau, nguyên nhân chủ yếu là vì chiếc chìa khóa Long Môn kia.
Long Hậu vẫn luôn im lặng, lúc này mới không nhịn được mở miệng nói: “Chuyện này có chút không thỏa đáng, tôi phản đối.”
Bà ta không ngờ trong chuyện này, Đại Long Vương vẫn còn nhớ nhung tới chiếc chìa khóa Long Môn kia.
“Bà nói thì không tính, bà nên hỏi ý kiến của những người khác xem sao.” Đại Long Vương bắt lấy ý nghĩ của người khác, cho nên mới nói ra mấy lời như vậy, sau đó tiếp lời: “Nếu như người của bà giết chết được Lý Phàm, đương nhiên tôi sẽ không quản tới chuyện này.”
Nhị Long Vương và những người khác không chút do dự gật đầu ủng hộ cách làm của Đại Long Vương.
Long Hậu cắn chặt răng, bà ta không nghĩ tới Đại Long Vương lại có dã tâm như vậy.
Lúc này, Long Hậu nản chí nói: “Được rồi, chủ ý này rất không tồi.”
Đại Long Vương tươi cười, cái ông ta muốn chính là kết quả như vậy.
Khi Long Hậu nhìn Đại Long Vương, trong lòng vô cùng chán ghét.
Đại Long Vương nói tiếp: “Mọi người nhất định phải đồng tâm hiệp lực cùng nhau đối phó với Lý Phàm.”
Ông ta từng giao thủ qua với Lý Phàm, nhưng vẫn không thành công, cho nên ông ta muốn mượn sức người khác diệt trừ Lý Phàm.