Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 917




CHƯƠNG 917: CÓ TẬT GIẬT MÌNH

Trương Tiêu sợ hãi đến mức ném điện thoại đi, chủ yếu là vì anh ta có tật giật mình, hơn nữa nửa đêm nửa hôm cũng sẽ không có người, ít nhiều anh ta cũng tin vào chuyện ma quỷ, nhất là, sau khi anh ta nhìn thấy Lý Phàm thì cho rằng bản thân đã bị lộ rồi.

“Cậu ở đây làm gì?” Lý Phàm nhìn Trương Tiêu với ánh mắt khó hiểu, trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ Trương Tiêu, anh cho rằng chắc chắn đối phương có chuyện gì đang giấu mình đó.

Nếu không cũng sẽ không tìm kiếm đồ đạc nửa đêm nửa hôm như vậy, may là thính lực của anh rất tốt nên mới nghe được tiếng động này, nếu đổi thành người khác, e rằng Trương Tiêu đã có thể tiếp tục làm vậy mà thần không biết quỷ không hay rồi.

Trương Tiêu thấy vậy bèn cả vú lấp miệng em, không vui nói: “Đồ của tôi rơi mất rồi, nên tôi mới ra đây tìm, cậu ra ngoài thì cũng phải nói một tiếng chứ, dọa tôi hết hồn.”

Lý Phàm tiếp tục híp mắt nói: “Đồ rơi rồi thì để trời sáng rồi tìm, tôi đi vệ sinh.”

Trương Tiêu trêu chọc nói: “Nửa đêm đi vệ sinh nhiều lần, e là thận có vấn đề rồi.”

Lý Phàm chỉ cười không nói, anh không vạch trần Trương Tiêu, anh muốn xem xem Trương Tiêu muốn chơi trò gì với mình, thật ra trong lòng anh cũng biết rất rõ.

Lúc học tiểu học, quan hệ của anh và Trương Tiêu không phải rất tốt, chỉ bình thường mà thôi, Trương Tiêu là người bạn tiểu học duy nhất tìm đến liên lạc với anh, hơn nữa hôm nay còn chủ động muốn ngủ ở nhà anh.

Lại thêm việc đối phương không ngừng chuốc rượu anh, Lý Phàm càng nghĩ, càng cảm thấy chuyện này không đơn giản như anh nghĩ, anh cho rằng người bạn cũ này chắc chắn là có chuẩn bị mà tới.

Đối với kết quả như vậy, Lý Phàm rất thất vọng.

Trương Tiêu lại tưởng rằng Lý Phàm đã tin mình rồi, lặng lẽ vỗ lồng ngực, cho rằng khả năng đánh lừa của anh ta quá tài giỏi.

Anh ta tin tưởng tuyệt đối vào khả năng đánh lừa của mình, lúc này mới trở về phòng, tránh để Lý Phàm lại nhận ra có vấn đề gì trong đó.

Sau khi Lý Phàm trở về phòng, quả nhiên Trương Tiêu không có bất cứ động tĩnh gì nữa.

Lúc rời giường, Lý Phàm làm bữa sáng cho ba người, bao gồm cả bữa sáng của anh và Trương Tiêu.

Trương Tiêu ăn sáng xong, thì cùng Lý Phàm đi chạy buổi sáng, Trương Tiêu đột nhiên lấy một chiếc đồng hồ từ trong túi ra, nói: “Cái đồng hồ này là cho cậu, hôm qua ở nhà cậu cả tối, cũng thật ngại quá, trên người tôi không có bao nhiêu tiền cả.”

“Không cần như vậy đâu.” Lý Phàm vô thức xua tay, anh biết chiếc đồng hồ này đương nhiên là tốt, nhưng ít nhất đây là đồ của đối phương, anh không thể vô cớ nhận lấy như vậy được.

Trương Tiêu lại nói: “Có gì mà không được chứ, cậu cứ giữ lấy đi, nếu cậu không nhận lấy, thì tôi cũng áy náy lắm.”

Lý Phàm thấy vậy, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, chỉ đành nhận lấy.

“Chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền?” Lý Phàm tò mò hỏi.

Thật sự anh không hiểu quá rõ về đồng hồ, nên mới tò mò hỏi thử, có điều thứ anh để ý không phải giá cả mà là phần tâm ý đó của đối phương.

“Chiếc đồng hồ này là ba mẹ tôi cho tôi, có thể nói là một vật kỉ niệm, nhưng bây giờ tôi có giữ vật kỉ niệm cũng vô dụng, vào lúc tôi khó khăn nhất thì cũng chỉ có cậu có quan hệ không tệ với tôi, món đồ này cứ tặng cho cậu vậy.”

Lời này Trương Tiêu nói ra rất cảm động, khiến người ta nghe vào cũng không khỏi thấy động lòng.

Khóe miệng Lý Phàm khẽ co giật, anh chỉ hỏi giá cả, sao đối phương lại nói đến mức thê lương như vậy chứ, nếu anh không biết nhất cử nhất động của Trương Tiêu tối qua, có lẽ anh còn bị cảm động bởi lời này của Trương Tiêu.

Nhưng bây giờ, anh có nghe thấy lời này của Trương Tiêu cũng chỉ cho rằng chắc chắn Trương Tiêu đang diễn kịch.

“Xem ra đúng thật là quý trọng, quý trọng đến vậy, cậu xác định là muốn cho tôi chứ?” Lý Phàm hỏi ngược lại, anh cho rằng món đồ quý trọng như vậy, đối phương chắc chắn sẽ giữ lại, sao có thể cho anh được.

Quả nhiên, Trương Tiêu gật đầu nói: “Anh Lý, anh không cần phải nói nhiều lời khách sáo với tôi như vậy, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ coi anh là anh trai của tôi, đồ của tôi cũng chính là đồ của anh.”

Để phụ họa theo, Lý Phàm cũng đành phải gật đầu đồng ý.

Lúc Lý Phàm đồng ý, Trương Tiêu lập tức cười nói: “Anh Lý, anh có bảo bối gì có thể cho tôi không.”

“Bảo bối? Cái này thì không có.” Lý Phàm lắc đầu, rồi trực tiếp làm ngơ, không hề đặt trong lòng.

Trương Tiêu cảm thấy rất ngoài ý muốn, anh ta thở dài nói: “Ài, tôi coi anh Lý là anh em, nhưng anh Lý lại không coi tôi là bạn bè, không đủ nghĩa khí nhé.”

Lý Phàm nghe thấy vậy, không khỏi trợn mắt, lý lẽ đạo đức của tên này cũng ghê thật đấy, cái gì gọi là không đủ nghĩa khí chứ?

Lý Phàm nhíu mày nói: “Quả thật là tôi không có bảo bối gì cả.”

“Chẳng hạn như một số đồ cổ, có giá trị hay không cũng không sao cả, chủ yếu là để kỉ niệm thôi.” Trương Tiêu không kiềm chế nổi nữa mà đưa ra gợi ý, suýt chút nữa đã nói thẳng là chìa khóa của Long Môn ra.

Lúc này Lý Phàm mới ngẩng đầu lên nhìn Trương Tiêu, như là đã hiểu rõ ý của Trương Tiêu, anh híp mắt nói: “Chẳng trách cậu lại ở đây đợi tôi, thứ đồ đó, tôi quả thật không có.”

“Anh Lý, anh nói vậy là có ý gì, tôi có đòi anh món đồ gì đâu.” Trương Tiêu biến sắc, liền bắt đầu giả ngây giả ngốc.

Lý Phàm cười nói: “Cậu không phải nghe ngóng từ chỗ tôi nữa, là chìa khóa Long Môn đúng không, ngại quá, món đồ này, tôi quả thật không biết nó ở đâu.”

Nói thật, nếu anh biết chìa khóa Long Môn ở đâu, chắc chắn anh sẽ giữ nó lại, hoặc là đi tìm kho báu Long Môn để mở nó ra rồi chứ không phải cứ vướng mắc trong lòng cả đời này.

Vậy nên điều này, Lý Phàm hiểu rất rõ, anh vẫn luôn không có tung tích gì về chìa khóa Long Môn, nếu anh biết được chìa khóa Long Môn ở đâu thì anh đã dùng nó từ lâu rồi, hà cớ gì phải giữ lại bên mình chứ.

Dù sao giữ lại bên mình và mở kho báu Long Môn ra thì đều nguy hiểm, làm vậy không phải tốt hơn sao?

Sau khi Trương Tiêu nghe thấy vậy, anh ta choáng váng, anh ta cảm thấy vô cùng bất ngờ với kết quả như vậy, nếu không phải tận tai nghe thấy, anh ta còn không dám tin là thật.

Anh ta không ngờ mọi chuyện lại không giống với trong tưởng tượng của mình, anh ta cho rằng đối ta ở trong tối, địch ở ngoài sáng, nhưng bây giờ anh ta mới biết, đối phương đã phát hiện ra từ lâu rồi.

“À, hóa ra cậu đã phát hiện ra rồi à.” Trương Tiêu nở một nụ cười khổ sở, anh ta cho rằng mình còn có thể tiếp tục che giấu một đoạn thời gian nữa cơ.

Lý Phàm lắc đầu nói: “Tôi rất thất vọng về cậu, chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ coi như chưa từng có gì xảy ra cả, mời cậu rời khỏi nơi này đi.”

“Cậu nhất định đừng đuổi tôi đi, nếu cậu đuổi tôi đi, tôi sẽ chết chắc.” Đột nhiên, Trương Tiêu trở nên hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy khắp lưng.

Lý Phàm nhìn Trương Tiêu với ánh mắt nghi ngờ, tưởng rằng Trương Tiêu đang nói dối, nhưng anh nhìn thấy, ngoài sự sợ hãi trong ánh mắt của Trương Tiêu ra, thì còn có sự chân thành.

Lúc này Lý Phàm mới biết không phải Trương Tiêu đang đùa giỡn với mình, anh nhíu mày hỏi: “Tại sao cậu lại chết chắc?”

Lúc này Trương Tiêu mới thành thật nói: “Bọn họ nói rồi, nếu như tôi không hoàn thành nhiệm vụ mà trở về, chắc chắn bọn họ sẽ không tha cho tôi.”