Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 846




CHƯƠNG 846: ĐỤNG ĐỘ

“Cậu không cần phải quan tâm chuyện này, cậu chỉ cần trả lời tôi có đúng hay là không.” Anh Bưu mặt không đổi sắc nói, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo, bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt.

Mặc dù trong lòng của anh trai Kiều Nha có 10 vạn câu hỏi vì sao, nhưng mà lúc này anh ta chỉ lo trả lời câu hỏi của đối phương, sợ là trả lời sai thì sẽ chọc giận đối phương.

“Vậy thì đã chứng minh tôi không tìm lầm người.” Anh Bưu nói tiếp: “Người mà em trai của cậu trêu chọc chính là một người bạn của ngài Thiên tôn kính, bây giờ cậu đi đến đó, cậu biết phải làm như thế nào chứ?”

Anh Bưu nói rất rõ ràng, đương nhiên anh trai của Kiều Nha có thể hiểu là có ý gì, anh ta gật đầu: “Anh Bưu, anh không cần phải nhiều lời đâu, em hiểu phải xử lý như thế nào mà.”

“Vậy thì được, người bạn của ngài Thiên tôn kính họ Lý, nếu như cậu đứng sai phía, vậy thì khó đảm bảo các mạng nhỏ này rồi.” Anh Bưu lạnh lùng nói: “Nếu không phải xét thấy cậu làm việc cho tôi nhiều năm, lúc này tôi mới ám chỉ với cậu một chút, nếu không thì tôi sẽ giả vờ như là không biết cái gì hết, liệu mà làm đi.”

Sau khi anh trai của Kiều Nha nghe xong thì lập tức lộ ra sắc mặt khủng hoảng, nếu như anh Bưu không ám chỉ anh ta, chắc có lẽ là anh ta sẽ chết chắc, anh ta vội vàng cảm kích nói với anh Bưu: “Cảm ơn anh Bưu đã cứu em một cái mạng, em có chết muôn lần cũng không thể tha thứ, em nhát định sẽ nghĩ biện pháp báo đáp anh Bưu.”

“Đừng có ra vẻ với tôi, đối với tôi mà nói cũng không có bắt cứ tác dụng gì đâu, cút nhanh lên đi.” Anh Bưu tức giận mắng chửi anh ta, biết nhiều một chuyện không bằng nhỏ một chuyện, chỉ cần có thể giải quyết chuyện này là được rồi, về phần quá trình thì không quan trọng.

Lúc này, anh trai của Kiều Nha mới vội vàng chạy chiếc Harley xuất phát, lần này anh ta đi một mình, cũng không mang theo bất cứ tên đàn em nào hết, anh ta chạy đến nhanh như một cơn gió.

Ngay cả anh Bưu đều gọi là anh Lý tôn kính như thế, nếu như em trai của anh ta thật sự đắc tội với anh Lý, đứa em trai này của anh ta coi như tiêu đời, chủ yếu là nó sẽ liên lụy đến mình.

“Mày tiêu đời rồi, chắc chắn là anh tao sẽ chạy đến đây trong nửa tiếng rồi đánh mày.” Kiều Nha cười hắc hắc, không ngừng nhìn thời gian, dựa vào tính tình của anh trai mình chắc chắn sẽ đến đây rất nhanh.

Lý Phàm vẫn nhìn anh ta giống như là nhìn một kẻ ngốc, không nói nhiều với anh ta.

Hà Băng nói với Lý Phàm: “Anh Lý, anh không cần phải lo lắng đâu, nếu như bọn họ dám dẫn người đến đây, tôi sẽ sắp xếp cho người của tôi ra mặt.”

Hóa ra hồi lúc nãy cô ta cũng không đứng im, cô ta đã gửi tin nhắn cho đồng nghiệp của mình, một khi Lý Phàm gặp nguy hiểm, cô ta sẽ để đồng nghiệp của mình ra tay.

Lý Phàm biết cô ta có ý tốt, anh ta cảm kích nhìn Hà Băng.

“Cô yên tâm đi, tôi biết cổ thuật, cho dù thiên quân vạn mã, cổ trùng của tôi cũng đã từng giết, có thể chết nhiều như thường.” Trúc Hoa Nguyệt cũng tiếp tục nói.

Khóe miệng của Lý Phàm co rúm lại, hai người phụ nữ này người này còn hung ác hơn người kia, nhưng mà ít nhiều gì anh cũng cảm thấy cảm động.

Mà đúng lúc này tiếng động cơ Harley vang lên vang dội, nghe thấy âm thanh xe Harley quen thuộc, Kiều Nha lập tức biết anh trai của mình đã đến, dường như anh ta có thể nhìn thấy được cảnh tượng lần này anh trai của mình mang theo hơn một trăm người chạy Harley đến đây.

Nghĩ tới cảnh tượng đó mà đã cảm thấy kích động, hơn nữa còn có thể tăng thể diện cho mình.

Anh của Kiều Nha bước xuống từ chiếc Harley, anh ta đi đến giữa đám người, đầu tiên là khách khí hỏi: “Ai là anh Lý.”

Lý Phàm mỉm cười nói: “Ở đây chỉ có một mình tôi họ Lý.”

“Anh Lý, chào anh, có lẽ là đứa em trai này của tôi đắc tội với anh rồi, tôi là người làm anh, tôi xin lỗi anh thay cho nó.” Anh trai của Kiều Nha vô cùng hèn mọn mà nói.

Sau khi Kiều Nha thầy vậy, anh ta đều ngơ ngắn cả người, anh ta nhịn không được mà kéo anh trai của mình qua: “Anh ơi, anh làm cái gì vậy, anh xin lỗi anh ta làm cái gì chứ, anh ta là ai, anh ta có tư cách gì mà nhận lời xin lỗi của anh.”

“Đắc tội với anh Lý, em còn ở đây nói hươu nói vượn.” Anh trai của Kiều Nha đánh một cái bàn tay lên trên mặt của Kiều Nha, chỉ cần đứa em trai này của anh ta kiên nhẫn một chút không nói lời nào, vậy thì không cần phải lo gì nhiều, coi như không có cái gì xảy ra.

Bây giờ đối phương lại lôi kéo anh ta, anh ta đã đoán được lần cầu xin tha thứ này sẽ không đơn giản như vậy.

“Anh, anh đánh em làm cái gì.” Kiều Nha vô tội che mặt, không hiểu nói.

“Trở về nói với em sau.” Anh trai của Kiều Nha cũng không có tâm tư để giải thích, phẫn nộ trừng mắt nhìn đối phương, lúc này mới quay đầu lại nặn ra một gương mặt tươi cười: “Anh Lý, anh đừng để ở trong lòng nha.”

Lý Phàm cũng biết là anh trai của Kiều Nha thương em trai, anh biết điểm này rất rõ ràng, anh nghĩ tới nghĩ lui, cũng nên khoan dung độ lượng, anh cũng không muốn làm lớn chuyện này lên.

Với lại chuyện lúc nãy Kiều Nha đã làm cũng không tạo thành bất cứ nguy hiểm gì với anh.

Trong đầu của Kiều Nha tràn đầy nghi hoặc, nhưng mà sau khi nghe thấy tiếng quát của anh trai mình, anh ta không thể không im miệng. Anh trai mình rất ít khi nghiêm túc như thế, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì lớn.

“Không có việc gì.” Lý Phàm thản nhiên nói.

Cùng lúc đó, Hà Băng cũng giật mình, cô ta biết là những người ở bên cạnh ngài Thiên đều là những nhân vật mũi đao dính máu, hơn nữa người nào cũng có tính tình nóng nảy.

Nhất là Kiều Nha bị bắt nạt, đối phương là người làm anh, chẳng những không tìm Lý Phàm tính số mà ngược lại còn nói xin lỗi với Lý Phàm, cái này khiến cho cô ta không hiểu.

Cô ta đột nhiên nhớ đến những lời mà lúc nãy Lý Phàm đã nói, chẳng lẽ Lý Phàm thật sự có mối quan hệ tốt với anh Bưu, nếu như cô ta biết mối quan hệ của Lý Phàm với ngài Thiên, đoán chừng là cô ta sẽ còn kinh ngạc hơn nữa.

Anh trai của Kiều Nha lôi Kiều Nha qua một bên, mãi cho đến khi không có bóng người thì lúc này mới dừng lại, Kiều Nha cau mày nói: “Anh, anh làm như vậy em mắt mặt lắm đó.”

“Em mắt mặt hả, vậy chẳng lẽ là anh không có mặt mũi?” Anh trai của Kiều Nha hừ lạnh nói.

Kiều Nha nhịn không được mà hỏi: “Anh, tại sao anh lại đến đây có một mình vậy, anh có thái độ cung kính với anh ta như thế làm cái gì, em rất ít khi nhìn thấy anh đối xử như thế này với một người bình thường.”

“Em nhỏ tiếng một chút đi, đừng để anh Lý nghe thấy, lần này anh Bưu đã cố ý nói với anh ngay cả ngài Thiên đều phải đối xử cung kính với anh Lý, em cứ nói thử đi?”

“Không thể nào.” Kiều Nha lập tức kinh ngạc, lúc này anh ta theo bản năng cho là Lý Phàm quen biết với anh Bưu, nhưng mà khi nghe thấy anh trai nói như vậy anh ta mới biết mình đã xem thường Lý Phàm quá rồi.

Anh trai của Kiều Nha tức giận nói: “Nếu như không phải lần này anh Bưu đã nghĩ biện pháp giảng hòa cho anh thì cái mạng nhỏ của anh với em đều đã tiêu đời luôn rồi, sau này gặp lại anh ta, em phải khách khí một chút.”

“Anh, em biết rồi.” Kể từ khi biết thân phận của Lý Phàm không đơn giản, Kiều Nha mới biết mình may mắn cỡ nào, thế mà còn có thể giữ được một cái mạng.

Về phần chuyện hồi lúc nãy bị mất mặt, anh ta liền xem thường, đừng nói là bị mắt mặt, nếu như mà lúc nấy tiếp tục gây chuyện, nói không chừng là mắt cả cái mạng.

Lý Phàm với Hà Băng nói lời tạm biệt nhau, lúc Lý Phàm chuẩn bị gọi xe trở về, anh liền cảm giác được sau lưng có người đi theo anh. Anh quay đầu lại theo bản năng, đúng lúc Trúc Hoa Nguyệt đụng phải ngực mình, bị đau kêu lên một tiếng.