Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 842




CHƯƠNG 842: GẶP LẠI TRÚC HOA NGUYỆT

Hà Băng biết Tây Bắc chỉ hỗ nguy hiểm đến cỡ nào, cô ta không ngờ tới Lý Phàm lại có tham gia vào chuyện đó, cô ta không khỏi ném một ánh mắt tán thưởng về phía Lý Phàm.

Về phần trước đó Lý Phàm có phải là hung thủ không, bây giờ trong lòng của cô ta đã có kết luận chắc chắn, Lý Phàm có lòng tốt hỗ trợ, chẳng qua đó chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Đối phương chính là anh hùng đã bắt Tây Bắc chỉ hỗ cùng với đội trưởng Chương, đối phương có thể tiêu diệt một mối nguy lớn, làm sao có thể là hung thủ được chứ.

Những tên cấp dưới âm thầm cảm thấy may mắn là Lý Phàm đã không giết bọn họ, nếu như Lý Phàm thật sự muốn ra tay, không biết là bọn họ đã bị gãy bao nhiêu cái xương sườn.

“Đội trưởng Chương, chuyện này là thật à?” Đối với tin tức như thế này, ba của Tô Xướng vô cùng kinh ngạc, nhịn không được mà muốn xác nhận một lần nữa.

Cho dù là thật, ông ta cũng không muốn chấp nhận, bởi vì như vậy thì hành vi ngày hôm nay của ông ta chẳng khác nào là đưa mình vào mộ.

Đội trưởng Chương cười lạnh: “Ông cho rằng những gì tôi nói là nói dối?”

Lúc này, ba của Tô Xướng mới vội vàng khoát tay: “Không có không có.”

Cả nửa ngày sau, Tô Xướng mới phản ứng lại, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, ngay cả đội trưởng Chương cũng tôn kính Lý Phàm như thế, vậy mà anh ta lại cứ kiếm chuyện với Lý Phàm, anh ta vội vàng xin lỗi Lý Phàm, hi vọng là vẫn còn có thể có cơ hội.

“Anh Lý, lúc nãy tôi xin lỗi, là do tôi có mắt mà không biết thái sơn, anh đừng đề ở trong lòng nha.”

Sau đó, ba của Tô Xướng cũng dùng một giọng điệu hèn mọn nói với Lý Phàm: “Anh Lý, anh đại nhân đại lượng, tuyệt đối đừng so đo với chúng tôi.”

Đội trưởng Chương lạnh lùng nói: “Các người đừng có ở đó mà giả vờ làm gì.”

Mặc dù ông ta không phải là người trong cuộc, nhưng mà ông ta là người đứng xem, ông ta cũng không thể nào tha thứ cho hành vi của hai ba con Tô Xướng, trong lòng của ông ta, ông ta không muốn chuyện này được bỏ qua như vậy.

Lý Phàm lạnh nhạt nhìn thoáng qua hai ba con Tô Xướng, anh không phải là thánh nhân, càng không phải là thánh mẫu, nếu như không phải đội trưởng Chương kịp thời chạy đến đây, nếu không thì chắc có lẽ là anh đã có tội danh rồi.

“Đội trưởng Chương, nếu như ngày hôm nay không phải là tôi mà là người khác, nói không chừng là bọn họ bị đánh một trận, hơn nữa còn bị giam vào, nếu như hai người đó tiếp tục làm việc ở cục cảnh sát, vậy thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cục cảnh sát.”

Lý Phàm cũng không nổi giận, mà lại uyễn chuyển đưa ra một ví dụ, nhưng mà ví dụ này cũng có thể cường điệu, làm sáng tỏ trọng điểm.

Đội trưởng Chương nhíu mày, ông ta không thể không thừa nhận Lý Phàm nói không sai, lúc đầu ông ta cũng chỉ muốn trừng phạt hai ba con Tô Xướng bằng cách trừ một năm tiền lương, nhưng mà nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng như vậy, ông ta lập tức hiểu ra cái gì đó.

Hai ba con Tô Xướng không ngừng run rấy, những lời lúc nãy của Lý Phàm thiếu chút nữa đã dọa bọn họ hôn mê bắt tỉnh, bọn họ lại nhìn về phía đội trưởng Chương theo bản năng.

Quyền lực chủ yếu nằm trên tay của đội trưởng Chương, nếu như đội trưởng Chương cũng nói như vậy thì chắc chắn bọn họ chết chắc, bọn họ suy nghĩ lại, chắc chắn là đội trưởng Chương sẽ không nghe theo lời của Lý Phàm.

Bọn họ thấp thỏm trong lòng, đúng lúc này đội trưởng Chương mở miệng nói.

“Kể từ hôm nay trở đi, hai người đừng đến đây làm việc nữa, liệt vào danh sách đen, mãi mãi không được đưa vào.”

Sau khi hai ba con Tô Xướng nghe đến đó thì giống như bị sét đánh ngang tai mà hóa đá tại chỗ, ánh mắt của hai người bọn họ trở nên đờ đẫn.

“Bây giờ các người cút ra ngoài đi!” Đội trưởng Chương thản nhiên nói.

Máy tên cấp dưới đó đã không vừa mắt với hai ba con Tô Xướng, ỷ thế hiếp người, bây giờ hai ba con Tô Xướng đều bị đuổi việc, bọn họ không hề lo lắng đối phương lại đông sơn tái khởi, bọn họ liền đuổi đối phương ra ngoài.

Lúc này đội trưởng Chương mới cười nói với Lý Phàm: “Anh Lý, thật ngại quá, tôi không ngờ tới là cục cảnh sát do tôi quản lý lại xảy ra chuyện như vậy.”

“Không sao.” Lý Phàm lắc đầu, anh biết đội trưởng Chương cũng hữu tâm vô lực, dù sao thì cục cảnh sát Hán Thành to như vậy cũng không dễ quản lý.

Sau khi đội trưởng Chương nói xong thì lại nhận được một cuộc điện thoại, lúc này mới cười khổ nói: “Thật là, ngày hôm nay có cuộc xã giao, máy cái tên này bình thường đều không đến tìm tôi, bây giờ nhìn thấy tôi phát đạt lên rồi thì lại muốn cầu cạnh tôi.”

“Ông là người bận rộn.” Lý Phàm trêu chọc vài câu.

Đội trưởng Chương cười ha ha một tiếng: “Anh Lý, sao anh lại nói như vậy chứ, tôi đi trước đây, có việc gì thì cứ nói với tôi, chắc chắn tôi sẽ chạy đến ngay lập tức.”

Sau khi Hà Băng nhìn thấy bộ dạng vừa cười vừa nói của đội trưởng Chương và Lý Phàm, trong lòng vô cùng nghỉ hoặc, cô ta rất tò mò Lý Phàm và đội trưởng Chương quen biết nhau như thế nào, tại sao mối quan hệ lại tốt như vậy, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản vì bắt Tây Bắc chỉ hổ.

“Chuyện ngày hôm nay thật sự xin lỗi, tôi hiểu lầm anh rồi.” Lúc Lý Phàm chuẩn bị đi ra ngoài, Hà Băng đi theo sau, sau đó lại nói xin lỗi.

Lý Phàm cười nói: “Hiểu lầm đã được giải trừ là tốt rồi.”

Đối với Hà Băng, anh cũng không cảm thầy phản cảm, ít nhất là đối phương làm việc công, có thể phân rõ sự thật, hơn nữa đối phương tốt hơn Tô Xướng nhiều.

Hà Băng tò mò nói: “Anh bắt Tây Bắc chỉ hỗ bằng cách nào vậy, anh có thể nói tôi biết được không?”

Lý Phàm đành phải bịa ra một câu chuyện, chỉ kể chuyện anh với đội trưởng Chương cùng nhau đối phó với Tây Bắc chỉ hỗ, mặc dù câu chuyện rất đơn giản, nhưng mà Hà Băng nghe thấy thì lại rất chắn động.

Sau khi nhìn thấy bộ dạng này của Hà Băng, Lý Phàm biết đối phương đã bị xúc động.

“Lúc nãy làm phiền nhiều thời gian của anh như thế này, hôm nay anh có rảnh không, để tôi mời anh ăn một bữa cơm, coi như là tôi xin lỗi anh.” Hà Băng lên tiếng nói.

“Như vậy không tốt lắm đâu.”

“Cứ quyết định như thế đi.” Hà Băng cũng không cho Lý Phàm có cơ hội từ chối, trực tiếp lôi kéo Lý Phàm đi tìm quán ăn.

Lý Phàm bắt đắc dĩ đi theo, đúng lúc này anh chú ý đến một bóng người quen thuộc, nhưng mà anh không biết là mình đã gặp ở đâu.

Anh không đi qua, dù sao Hà Băng vẫn còn ở bên cạnh, nếu như ném đối phương không quan tâm, chắc có lẽ là không lịch sự cho lắm.

Lý Phàm và Hà Băng tùy tiện tìm một quán ăn, hai người gọi những món mà mình thích ăn.

Ở nhà vệ sinh cách đó không xa Trúc Hoa Nguyệt đang vẫy gọi Lý Phàm, Lý Phàm hơi giật mình, sao người phụ nữ này lại đến đây vậy chứ, chẳng trách anh cứ luôn cảm thầy có người nào đó đi theo anh, với lại còn quen mắt như thế, hóa ra đối phương đi theo sau lưng anh.

Lý Phàm lấy cớ muốn đi vệ sinh lúc này mới đi đến nhà vệ sinh, anh nhìn thấy gương mặt của Trúc Hoa Nguyệt đỏ bừng, hiển nhiên là đối phương đã đau lòng rất lâu.

“Sao cô lại đến đây.” Lý Phàm đột nhiên lại nói.

“Cái đó, tôi không có tiền ăn.” Sau khi Trúc Hoa Nguyệt nói xong, bụng lại kêu lên rột rột.

Khóe miệng của Lý Phàm co rúm lại, không phải nói là đã thanh toán xong rồi hả, anh nở nụ cười: “Ăn cơm chung đi.”

Trong quá trình trò chuyện ở nhà vệ sinh tiếp theo đó, Lý Phàm mới biết được đối phương đã dùng hết tất cả số tiền trên người mình để mua quan tài cho ba.

“Anh yên tâm đi, tôi sẽ trả lại cho anh.” Trúc Hoa Nguyệt cũng không khách khí, vỗ ngực cam đoan nói.

Lý Phàm nhìn nhìn, nhịn không được mà hai mắt phát sáng, anh vội vàng thu hồi tầm mắt, nói lảng sang chuyện khác: “Không cần phải nói trước đâu, đi ăn cơm trước đi.”

Mặc dù là có rất nhiều vấn đề muốn hỏi đối phương, nhưng mà Hà Băng vẫn còn đang chờ ở bên ngoài, như vậy cũng không tốt lắm, lúc này mới tạm thời nhịn xuống.