Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 827




CHƯƠNG 827: ĐẤU CẢ TRÍ LÃN DŨNG

*Ừ.” Lý Phàm gật đầu, nhưng trong lòng lại thở dài thườn thượt. Mấy ngày không làm gì được quả thực là một cực hình. Chắc chắn anh sẽ không thể ngồi yên một chỗ được, cộng thêm Long Hậu và Đại Long Vương tất nhiên sẽ phái người đến gây rắc rối, không muốn cử động lại càng khó khăn hơn.

Lúc này Lý Phàm mới bước xuống khỏi giường bệnh, mỉm cười nói: “Tiền thuốc bao nhiêu.”

“Ông tôi nói rằng không lấy tiền thuốc của anh.” Hầu Linh hờ hững nói.

Lý Phàm hơi sửng sốt, Hầu Đức Dương cứu con gái và cả anh nữa, nếu còn không trả tiền thuốc men nữa thì đúng là không thỏa đáng.

“Tôi vẫn phải trả tiền thuốc men. Mật khẩu là tám số tám.” Lý Phàm nói dứt lời thì đưa thẻ ngân hàng cho Hầu Linh.

Cô ta trợn mắt lên vì nghĩ rằng trong thẻ này chẳng có bao nhiêu tiền.

Khi Lý Phàm chuẩn bị xuất viện thì lúc này cửa phòng bệnh bị đây ra, một cậu Cậu chủ quần áo lụa là nhoẻn miệng cười bước vào. Anh ta phớt lờ Lý Phàm, xoa tay nhìn Hầu Linh cười cười.

Khi Hầu Linh nhìn thấy người đàn ông đó, cô ta lập tức tỏ vẻ kinh tởm.

“Ai bảo anh tới đây?” Hầu Linh chán nản nói, người cô ta ghét nhất chính là cậu chủ quần áo lụa là trước mặt này, không ngờ anh ta lại đi theo mình đến tận bệnh viện.

“Cô Hầu, đừng sợ, tôi có hứng thú với cô, vì vậy muốn làm quen mà thôi, không hề có ý gì khác.” Anh ta cười nói.

Lý Phàm vô thức dừng bước rồi quay lại giường bệnh bắt đầu hóng chuyện. Anh cũng nhận ra Hầu Linh rất ghét người này, nếu không thì đã không nhìn thấy một cái là bài xích như vậy.

Bởi vì cậu chủ chải chuốt tập trung sự chú ý vào Hầu Linh, nên anh ta không để tâm đến Lý Phàm mà coi anh như là không khí, anh ta cười chế nhạo và nói: “Cô Hầu, không ngờ Hầu Đức Dương là ông nội của cô. Vừa hay ông nội của tôi cũng quen biết ông ấy, hai người họ là bạn bè đấy.”

“Vậy thì đã sao?” Hầu Linh cau mày, ông nội của người này là bạn của ông nội, nhưng không có nghĩa là hai người họ là bạn bè.

Cậu chủ chải chuốt kia mỉm cười nói: “Cô Hầu này, trước đây tôi đã bát lịch sự với cô, thành thật xin lỗi.

Như vậy đi, để bù đắp lỗi lầm của mình, đây là quà xin lỗi của tôi.”

Lúc này, người ở sau lưng anh ta lấy ra một chiếc hộp, anh ta lập tức mở ra, bên trong đó là một sợi dây chuyền màu bạc, hơn nữa còn là nhãn hiệu của tiệm vàng trăm năm Hán Thành.

Mặc dù Hầu Linh thích trang sức bằng vàng bạc nhưng còn phải xem là ai tặng nữa. Món đồ của người này tặng cô ta chắc chắn sẽ không nhận.

*Xin lỗi, tôi sẽ không nhận đâu, các anh hãy cầm về đi.” Hầu Linh kiên quyết từ chối, cô không muốn dính liu gì đến những người này.

Anh ta liếm khóe môi, nói với những người đi theo phía sau: “Các anh canh cửa cho cần thận.”

“Vâng ạ.” Những người đó cũng hiểu được ý của anh ta, tất cả đều cười rộ lên.

Anh ta phần khích xoa xoa hai tay, nhìn từ trên xuống dưới vóc dáng cũng như khuôn mặt của Hầu Linh, nếu chơi đùa ở đây chắc sẽ vô cùng kích thích.

Cộng thêm việc nơi này chỉ có mình Hầu Linh hơn nữa đàn em của anh ta đang canh cửa nên không lo bị ai phát hiện.

“Anh đang làm gì vậy, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông nội tôi ngay.” Sau khi Hầu Linh nhìn thấy ánh mắt háo sắc của anh ta lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành nên nói trong vô thức.

Cậu chủ chải chuốt bật cười hả hê: “Cô cứ việc gọi điện thoại tùy thích, ông nội của cô cũng chỉ là một bác sĩ nổi tiếng, cùng lắm thì sau này tôi không cho ông ta tới chữa bệnh nữa là xong.”

Sắc mặt của Hầu Linh trầm xuống, cô ta biết anh ta đã hạ quyết tâm nên vô thức lùi lại phía sau, khi kế hoạch của anh ta sắp thành công thì một tiếng ho đột nhiên vang lên.

“Anh là ai.” Cậu chủ quần áo lụa là quên mắt Lý Phàm cũng đang ở đây, khi nhìn thấy anh sắc mặt đanh lại và nói: “Bây giờ cút khỏi đây nhanh cho tôi.

Hầu Linh cũng chú ý tới Lý Phàm, cô không khỏi sửng sốt, không phải vừa rồi đã rời đi rồi ư? Sao lại quay trở lại rồi, mặc dù lúc này cô ta rất cần được cứu giúp, nhưng khi nhìn thấy thân hình của Lý Phàm thì lập tức từ bỏ hy vọng.

Cô thở dài, nếu bên kia còn lương tâm, cô có thể gọi người qua khi cô ra ngoài.

“Nếu tôi không rời đi thì sao?” Lý Phàm thản nhiên, nếu Hầu Linh đã là cháu gái của Hầu Đức Dương thì chuyện này anh nhất định phải quản. Hơn nữa món nợ ân tình của ông ta vừa hay hôm nay có thể đền đáp.

Vừa nghe xong, cậu chủ mặt mày xanh mét, hừ lạnh: “Giữ thể diện cho mà không chịu, đây là anh tự chuốc lấy đấy nha, A Võ, kêu người tới.”

Máy người đang ngồi xổm ở ngoài cửa lúc này mới bước vào, sau khi nhìn thấy Lý Phàm cũng mơ mơ màng màng. Bởi vì anh nằm trên giường bệnh khó mà nhìn thấy, bọn họ còn tưởng trong này chỉ có cậu chủ và Hầu Linh.

“Đánh tên nhãi ranh này ra ngoài cho tôi.” Anh ta cười khểnh nói, bây giờ anh ta nóng lòng làm chuyện đó với Hầu Linh lắm rồi. Bây giờ Lý Phàm lại ở đây cản trở khiến anh ta rất khó chịu.

Mắy tên tay sai nghe thấy mệnh lệnh của cậu chủ lập tức thực hiện, không nói nhiều lời muốn động tay động chân với Lý Phàm, anh chỉ hờ hững nói: “Bọn chó các người đúng là nghe lời, bảo đánh người là đánh.”

Vẻ mặt bọn họ trầm xuống, lời nói của đối phương quá gai góc khiến không khỏi khó chịu tức giận.

Hầu Linh lắc đầu thất vọng, thật sự quá ngu ngốc. Ít ra cũng phải chạy ra ngoài gọi người tớ cứu cô chứ, có khi còn có cơ hội. Nhưng anh cứ nhất quyết muốn trổ tài, cô càng không hiểu tại sao ông lại kêu cô đến đích thân cứu một người điên rồ như vậy.

Cậu chủ quần áo lụa là cười nhẹ: “Dám chống đối với Hàn Tử Du thì chẳng máy ai có kết thúc tốt đẹp.”

Anh ta dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Lý Phàm bị đàn em của mình đánh chết, nghĩ đến đây trong lòng không khỏi vui mừng.

Cho dù bọn họ có ra tay đánh đắm như thế nào cũng không đọ được Lý Phàm, bởi vì đối thủ quá nhanh nhẹn uyển chuyển, ra tay cố gắng hết sức cũng toàn đánh hụt mà thôi.

Anh cũng chẳng đùa giỡn với đám người này, vẻ mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc. Khi bọn họ nhìn thầy vẻ mặt của anh thay đổi, tất cả đều nuốt nước bọt và cảm thấy có gì đó không ổn.

Đúng lúc này, Lý Phàm đột nhiên bắt đầu ra tay, mỗi lần di chuyển đều đẻ lại bóng dáng, khiến người ta gần như không thể chắc chắn được rằng rốt cuộc anh đang ở đâu.

Một cảnh tượng nực cười đã xuất hiện, những tên đàn em kia liên tục khua tay múa chân, như thể đang đầu trí đầu dũng với không khí vậy, chẳng mấy chốc mà bọn họ đều bị vấp ngã, có người thảm hơn răng cửa bị gãy văng ra ngoài.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau và lộ ra vẻ kinh hoàng, tốc độ di chuyển của con người có thể nhanh đến như vậy sao? Họ vô thức vừa chạy vừa hét: “Ma đấy, mau chạy thôi.”

Lý Phàm cười khổ trong lòng, lẽ nào anh thật sự đáng sợ đến thế ư?

Hàn Tử Du nhìn đến ngây người ra, anh ta vẫn muốn nhìn thấy cảnh Lý Phàm bị đánh đến chết đi sống lại, ai mà ngờ rằng hiện thực khác xa với những gì mình tưởng tượng.