Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 816




CHƯƠNG 816: TRỞ VỀ NHÀ HỌ CỐ

Sau khi cậu Lâm chịu một phát tát, toàn bộ cơ thể anh ta đều ngửa ra sau, trên mặt chọt lộ đầy giận dữ, muốn nhìn xem rốt cuộc người ra tay với anh ta là ai.

Khi anh ta nhìn thấy người ra tay, lửa giận lập tức tiêu tan, trái lại còn lộ ra biểu cảm hoảng sợ, ngượng ngập cười nói.

“Ba, sao ba lại đến đây, ba đánh con làm gì!”

Cậu Lâm vẫn rất kiêng dè ba mình, anh ta không ngờ ba lại vô duyên vô cớ ra tay, chuyện này khiến anh ta nhìn không thấu.

“Ba đánh con đấy.”

Người đàn ông trung niên gần như tức điên lên, vừa rồi ông ta nhận được điện thoại của ngài Thiên, trong điện thoại ngài Thiên trách mắng con trai ông ta đắc tội với người không nên dây vào.

Ông ta tự mình đến xem thử, thật sự trông thấy con trai mình xảy ra mâu thuẫn với Lý Phàm, còn kêu gào muốn Lý Phàm xin lỗi.

Mặc dù ông ta không biết Lý Phàm là ai, nhưng ngài Thiên đã dặn dò, thân phận của Lý Phàm không đơn giản, không thể hành động thiếu suy nghĩ, tắt nhiên, ông ta cũng không có can đảm nói chuyện như vậy với Lý Phàm.

Ông ta cực kỳ thất vọng về con trai mình, ông ta không ngờ con trai mình lại chọc phải Lý Phàm, chọc vào ai không chọc, lại cứ phải chọc vào Lý Phàm, đây không phải là tự chuốc lấy khổ sao?

Lần này cậu Lâm thật sự không thể hiểu nổi, tình huống này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của anh ta, anh ta không ngờ ba lại răn dạy mình như vậy.

“Ba, sao vậy?” Cậu Lâm không nhịn được hỏi.

Người xem náo nhiệt ở đây cũng không hiểu là xảy ra chuyện gì, điều này có chút không thích hợp, bọn họ nghe nói ba của cậu Lâm rất sủng ái con trai mình.

Sao hôm nay ba của cậu Lâm lại đánh con trai mình, chẳng lẽ cậu Lâm gây ra chuyện gì rồi sao?

“Con còn nói sao vậy, con chọc phải người nào, trong lòng con nắm rõ.” Sau khi người đàn ông trung niên nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngắn của con trai mình, tức giận nói.

Cậu Lâm vẫn rất mơ hồ, cười khổ nói: “Ba, con không rõ ý của ba, con vẫn luôn rất chú ý đến chừng mực.

Mặc dù anh ta thường xuyên ức hiếp người khác, nhưng anh ta cũng sẽ chú ý đến chừng mực, nếu địa vị và thân phận lợi hại hơn anh ta, anh ta đều kính sợ tránh né nhanh hơn bắt kỳ ai, còn ngược lại, chính là anh ta ức hiếp người ta.

Anh ta cố gắng nhớ lại, hình như gần đây không đắc tội với nhân vật lớn nào.

Người đàn ông trung niên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn con trai, thứ cần ám chỉ ông ta đều đã ám chỉ rõ ràng, vậy mà con trai lại không đoán ra được chút ẩn ý nào trong đó.

“Ba, ba đến thật đúng lúc, người này không coi ai ra gì, không để con vào mắt, ba xem xử lý như thế nào?” Cậu Lâm xoa xoa đôi bàn tay, theo bản năng hỏi ý kiến của ba mình.

Sau khi người đàn ông trung niên nghe xong, suýt nữa tức đến ngắt đi, ông ta phát hiện cậu con trai này của mình đúng là hết thuốc chữa, nếu không phải trước đó trong điện thoại ngài Thiên nói không thể đề lộ thân phận của Lý Phàm, ông ta đã thật sự nói rõ ra rồi.

“Con còn nhắc đến chuyện này? Trở về với ba.” Người đàn ông trung niên quát lớn.

Cậu Lâm hơi không cam lòng, nói: “Ba, con mắt hết thể diện, con không muốn trở về như vậy đâu.”

“Con không trở về, ba lập tức đánh gãy chân con.” Giọng điệu người đàn ông trung niên lạnh lẽo, mặc dù là cảnh cáo cuối cùng, nhưng tuyệt đối không phải đang nói đùa.

Người cậu Lâm sợ nhất chính là ba mình, ngay cả ba cũng đã nói như vậy, dù anh ta bướng bỉnh thế nào cũng không dám không nghe lời, lúc này anh ta mới lên tiếng: “Ba, chẳng phải con trở về cùng ba là được rồi sao?”

Khi rời đi, sắc mặt anh ta đầy oán hận nhìn Lý Phàm, dù sao chắc chắn đối phương trở về cũng bị người nhà họ Cố trách mắng một trận, kết cục cũng không khá hơn anh ta.

Cố Bội Sam chỉ đơn thuần cho rằng cậu Lâm chọc phải cậu ấm nào đó, vì vậy cậu Lâm mới bị dẫn về, cô ta vui mừng thở phào nhẹ nhõm, còn rất cảm ơn cậu ấm kia đã chuyển dời mâu thuẫn.

Nếu Lý Phàm bị cuốn vào chuyện này, trong lòng cô ta cũng rất áy náy.

“Nhóc con, anh cứ đợi đấy, đến lúc đó anh quỳ xuống cầu xin tôi, đưa vợ anh đến tới cửa, có lẽ tôi sẽ thay đổi suy nghĩ.” Mặc dù cậu Lâm đã đi xa, nhưng trên mặt vẫn là châm chọc, đồng thời chế giễu: “Cố Bội Sam, tối nay cô tắm rửa sạch sẽ chờ tôi trên giường đi.”

Sau khi anh ta nói xong, người đàn ông trung niên nặng nề vỗ một cái lên đầu anh ta.

Lúc này cậu Lâm mới ôm đầu, trên mặt đều là vô tội, không rõ vì sao ba lại làm như vậy.

Khi trở lại trên xe, cậu Lâm bắt mãn phàn nàn: “Ba, cho dù có việc gấp, chờ con xử lý xong chuyện vừa rồi lại nói cũng không muộn, lần này hay rồi, con hoàn toàn mắt hết mặt mũi.”

“Mắt hết mặt mũi? Hừ!” Người đàn ông trung niên cười lạnh nói: “Nếu còn không gọi con về, đừng nói là mặt mũi, ngay cả cái mạng này của con cũng khó bảo toàn.”

“Con nghe không hiểu.” Cậu Lâm giật mình, cho rằng ba đang nói đùa với mình, lần nữa thăm dò hỏi thử: “Chẳng lẽ nhà họ Lâm chúng ta sắp xong rồi? Chuyện này không đúng, gần đây con không động vào người nào có thân phận cao quý mà.”

Cậu Lâm không khỏi toát đầy mò hôi lạnh, lỡ như thật sự đắc tội với nhân vật lớn nào, vậy anh ta thật sự chết chắc rồi.

“Nhân vật lớn kia chính là ngài Lý vừa rồi.” Nhân lúc trong xe chỉ có hai ba con bọn họ, người đàn ông trung niên mới chậm rãi nói ra.

“Hả?” Sau khi cậu Lâm nghe thấy vậy thì vô cùng khiếp sợ, tất nhiên anh ta không tin rồi, bĩu môi: “Ba, ba nghe ai nói vậy, chẳng phải cái người tên Lý Phàm kia là tên vô dụng ở rễ của Hán Thành sao? Ngay cả anh ta cũng là nhân vật lớn? Vậy con chính là cha của Thiên Vương.”

“Người kia tên là Lý Phàm, là bạn của ngài Thiên, con cho rằng ba muốn đến à? Còn không phải là ngài Thiên gọi ba đến sao? Có thể thầy rõ chuyện này gây ra rắc rồi lớn rồi.”

Người đàn ông trung niên tức giận nhìn về con trai không ra gì của mình, nếu không phải bởi vì con trai không biết rõ tình hình, ông ta đã thật sự không nhịn được xúc động muốn đánh chết cậu con trai ngu ngốc này rồi.

“Đích thân ngài Thiên dặn dò?” Lần này cậu Lâm không bình tĩnh được nữa, anh ta hít sâu một hơi, không khỏi nghĩ đến hành động ba kéo anh ta đi vừa rồi.

Vẫn may ba sớm ngăn cản anh ta, bằng không, một khi làm lớn chuyện này thì không cách nào thu dọn được.

“Vẫn may, hai người chỉ xảy ra tranh chấp mà thôi, may mắn ba thông minh, tìm cớ mang con đi.” Người đàn ông trung niên nghĩ đến hành động nhanh trí của mình vừa rồi, không nhịn được khoe khoang.

“Ba… chuyện, chuyện kia còn chưa kết thúc.” Cậu Lâm căng thẳng, trên trán đổ đầy mồ hôi, run rẫy nói.

Sau đó cậu Lâm nói chuyện mình gọi điện thoại cho ông cụ Cố tố cáo ra, mặc dù vấn đề trước mắt đã được giải quyết, nhưng bên phía ông cụ Cố vẫn chưa được giải quyết.

Lỡ như ông cụ Cố răn dạy Lý Phàm, đến lúc đó Lý Phàm lại đến tìm anh ta gây sự, nghĩ đến đây, cậu Lâm không nhịn được mà sợ hãi.

“Sao con lại hồ đồ như vậy chứ, mau quay về nhà họ Cố!” Ba của cậu Lâm nhát thời không bình tĩnh được nữa, ông ta hận không thể cho con trai một phát tát nữa, quát to với lái xe.

“Ba, không khoa trương như vậy chứ.” Cậu Lâm cũng không quá coi trọng việc này, thấp giọng nói.