Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 809




CHƯƠNG 809: KHÔNG CẦN TIỀN LƯƠNG NỮA SAO

“Đã điều tra rõ ràng mọi chuyện chưa?” Long Hậu lập tức tin tưởng vào kỹ năng diễn xuất của Trương Đức Võ, cho rằng đối phương nói thật. Cô ta nói.

“Chưa.” Trương Đức Võ lắc đầu nói.

Trên mặt Long Hậu khó giấu được vẻ giận dữ nói: “Chưa à? Anh làm tôi thật sự thất vọng đáy.”

Trương Đức Võ cắn răng nói: “Long Hậu, tôi chắc chắn sẽ điều tra ra được.”

“Chờ anh điều tra ra được thì thế nào? Bây giờ Mao Mao đã chết, anh làm tôi quá thất vọng rồi.” Long Hậu lạnh lùng liếc nhìn Trương Đức Võ.

Vẻ mặt Trương Đức Võ vô cùng khó xử, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

“Nhưng Mao Mao chết chứng tỏ nó quá yếu, vậy chúng ta có thể tiền cử con khác lợi hại hơn nó.” Long Hậu cười như điên.

Sau khi thấy nụ cười của Long Hậu, toàn thân Trương Đức Võ run rẩy, cũng ngốc nghếch cười theo. Thật may là cô ta không giận chó đánh mèo lên trên người anh ta.

Anh ta nghĩ đến ngón tay bị chặt đứt của mình còn có cơ hội nối lại, ít nhất dùng khổ nhục kế này giữ được một mạng.

Lý Phàm đang ngủ, đột nhiên không ngừng hắt xì. Cố Họa Y bị đánh thức, khẽ nói: “Có phải là cô gái nào đó nhớ anh không?”

“Làm gì có chứ! Chắn chắn là có thằng oắt nào mắng anh rồi.” Lý Phàm xua tay nói.

Sau một đêm trôi qua, Lý Phàm ra khỏi phòng lại nhìn thấy mẹ của Trần Hiểu Đồng đang dọn dẹp vệ sinh buổi sáng, anh có hơi xấu hỗ.

“Di, dì cứ ngồi xuống đi, chúng cháu sẽ tự quét dọn chỗ này.” Lý Phàm mỉm cười nói.

Mẹ của Trần Hiểu Đồng lắc đầu nói: “Vậy thì không được. Cậu đã cứu chúng tôi ra, chúng tôi không có gì để báo đáp các cậu nên muốn quét dọn nhà giúp cậu thôi.”

Lý Phàm thầy đối phương cố chấp như vậy thì cười bắt đắc dĩ. Vương Cần Mai ra khỏi phòng, nói với giọng điệu khó chịu: “Ôi, còn rất hiểu chuyện, biết quét dọn vệ sinh cơ đấy. Nhưng tôi cũng chỉ có thể để bà ở vài ngày thôi.”

Cố Họa Y thấy mới sáng sớm ra mà mẹ đã chỉ trích người ta thì trợn mắt, đành phải kéo mẹ đi, nói lảng sang chuyện khác.

Lý Phàm làm bữa sáng đơn giản. Về phần bồ trí cho ba mẹ Trần Hiểu Đồng, anh bảo đối phương đi lại ở trong sân, cố gắng đừng chạy loạn.

Chỗ này không dễ bị phát hiện, hơn nữa mục tiêu tương đối nhỏ, ít nhất phạm vi hoạt động như vậy là đủ rồi, Ba mẹ Trần Hiểu Đồng cũng biết mình bị kẻ nào đó để mắt tới nên nghe lọt tai không hề nghỉ ngờ.

Lý Phàm đưa Cố Họa Y đến công ty. Không ít người ở công ty đều nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ. Bọn họ buồn bực, không hiểu anh có tư cách gì mà có thể ở lại bên cạnh tổng giám đốc Có?

Cho dù là thư ký, tổng giám đốc Cố cũng cần phải lựa chọn người tốt hơn. Còn Lý Phàm là ai? Điều này làm bọn họ đoán mãi không ra. Bọn họ hâm mộ và ghen ty với anh, cho rằng anh chắn chắn đã dùng lời ngon tiếng ngọt gì đó.

Lúc này, một người thanh niên đi tới cửa công ty Họa Vân Y, trong tay đang cầm hoa hồng màu đỏ, lái xe chủ tịch Maserati, trên người mặc bộ vest hàng hiệu, gương mặt cương nghị, cao một mét tám.

Sau khi mọi người thấy tình hình như vậy, đều hâm mộ. Đây chính là tiêu chuẩn cậu chủ con nhà giàu đây. Không ít cô gái đều mê mắn. Nếu cậu chủ kia mà theo đuổi bọn họ thì tốt biết mấy.

Người này quả thật chính là chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng trong lòng bọn họ đấy. Các cô không nhịn được bước tới bắt chuyện, nếu như có thể bắt chuyện được cậu chủ giàu có như vậy, các cô lại không cần lo lắng cho nửa đời sau nữa, có thể sung sướng hạnh phúc mỗi ngày rồi.

Người thanh niên cười khinh thường, không đề ý tới những người phụ nữ kia. Sau khi bọn họ cảm thấy nhiệt tình của mình không được đáp lại thì đều rất khó chịu.

Các cô không ngờ đối phương sẽ phớt lờ mình như vậy, cũng không nhịn được nghỉ ngờ mình rốt cuộc kém chỗ nào mà không thể thu hút được đối phương?

Cậu chủ giàu đó kia vừa nhìn thấy bóng lưng của Có Họa Y đã bước nhanh tới, lập tức đẩy Lý Phàm ra, cười hì hì nói với cô: “Họa Y, hôm nay là lễ thất tịch, tôi muốn tặng hoa cho cô, hi vọng cô vui lòng nhận cho.

Cố Họa Y nhìn đối phương với vẻ đề phòng nhưng không nhận. Cho dù hôm nay là lễ tình nhân thì có liên quan gì đến đối phương chứ?

Những phụ nữ hám giàu nhìn thấy đối tượng được người thanh niên theo đuổi là Cố Họa Y thì lập tức xấu hỗ cúi đầu. Đền bây giờ bọn họ mới biết mình thua ở đâu.

Người thanh niên mỉm cười nói: “Họa Y, sao vậy? Món quà này đặc biệt chứ? Tôi tin chắc cô sẽ nhận nó.”

“Xin lỗi, tôi không thích món quà như vậy, mong anh đừng tặng quà cho tôi nữa, tôi đã có chồng rồi.” Cố Họa Y lập tức từ chối.

Theo lẽ thường, bắt kỳ kẻ nào nghe được điều đó đều đều sẽ rút lui. Nhưng ai ngờ được người thanh niên kia lại nói: “Không sao đâu Họa Y, tôi vẫn thích cô. Tôi biết, chồng cô chính là kẻ vô dụng này nhỉ?”

Anh ta lập tức chỉ về phía Lý Phàm và cười khinh miệt. Anh ta không biết anh có tư cách gì có thể sống cùng Cố Họa Y. Cho dù là cô có chồng, anh ta cũng không ngại. Chỉ cần chiếm được thân thể cô là anh ta thấy thỏa mãn rồi.

Nhân viên trong công ty vốn không biết quan hệ giữa Lý Phàm và Có Họa Y, sau khi nghe được thì không bình tĩnh được nữa. Lúc này, bọn họ cuối cùng đã hiểu vì sao anh đi lại gần gũi với cô như vậy.

“Chẳng trách gã thư sinh này có thể qua lại gần gũi với tổng giám đốc Cố như vậy, hóa ra là chồng của tổng giám đốc Có.”

“Tôi thấy người chồng như anh ta muốn tiền không có tiền, muốn thế lực không có thế lực, nhìn qua cũng không phải loại đánh đắm giỏi.”

“Người này đúng là số đạp phải cứt chó.”

Những nhân viên của công ty lập tức bàn tán, tất cả đều nhìn Lý Phàm với vẻ hâm mộ.

Sau khi Lý Phàm nghe được những tiếng bàn tán xung quanh lại không mấy xúc động, anh đã quá quen với điều này rồi. Cố Họa Y vô thức quan sát biểu cảm của anh.

“Tất cả câm miệng lại cho tôi.” Cố Họa Y tức giận nhìn những người này nói: “Các người đều không có việc gì làm à? Có phải các người không cần tiền lương hay không?”

Đám người buôn chuyện lập tức ngậm miệng lại. Bọn họ vô thức cho rằng Cố Họa Y không thích có người xem náo nhiệt, lúc này mới lần lượt rời đi.

Sau khi người thanh niên kia thấy thế, lập tức nhìn Lý Phàm giễu cọt: “Nhìn anh xem, tôi còn tưởng anh xuất sắc tới mức nào chứ, kết quả vẫn không thể bảo vệ nổi vợ mình. Nếu anh có danh tiếng lớn thì đã không tới mức như vậy.”

Lý Phàm ngẩng đầu, cười nói: “Anh có chuyện gì sao?”

“Tôi cho anh ba tỷ, anh chia tay với Có Họa Y cho tôi.” Người thanh niên kia đắc ý nói.

Đúng lúc đó, quản gia bên cạnh người thanh niên bước ra. Ông ta vừa quạt cho người thanh niên vừa nhìn Lý Phàm châm chọc khiêu khích: “Cậu có nghe rõ chưa? Cậu chủ cho cậu ba tỷ, bảo cậu cút xéo.

Ba tỷ này đủ cho cậu tiêu một thời gian rồi, còn không mau cút đi?”