Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 797




CHƯƠNG 797: NGÀI THIÊN CŨNG KHÔNG CỨU ĐƯỢC ANH TA

Dù anh có gây ra tai họa lớn, nhất định ngài Thiên sẽ không trách tội anh, ngược lại sẽ cho anh lập công chuộc tội, tuy rằng anh ta không ở bên cạnh ngài Thiên, nhưng anh ta rất rõ ngài Thiên coi trọng anh, không khác gì coi trọng người cùng một nhà.

“Chuyện này có hơi không ổn lắm, nếu không…”

Người kia vốn dĩ muốn nói cái gì đó nữa, nhưng anh Tráng lạnh lùng ngắt lời: “Anh câm miệng cho tôi, hôm nay anh ta sống không nỗi đâu, tôi nói rồi, ngài Thiên cũng không cứu được anh ta mà.”

Sau khi một vài đại lão nghe thấy thế thì đều không đồng tình với gì Lý Phàm, ngược lại nghĩ đến lúc nhìn thấy cảnh Lý Phàm bị giáo huấn đến chết đi sống lại.

Đúng lúc Bưu cũng ở đó, anh ta vô thức định nói ra thân phận của Lý Phàm, nhưng trong lòng anh ta lại vô cùng thấp thỏm, chỗ này là sân nhà của anh Tráng, nếu anh ta nói ra thân phận Lý Phàm thì chẳng phải là đang đối đầu với anh Tráng sao?

Anh ta lập tức lâm vào tình thế khó xử, đang do dự có nên nói ra hay không, nếu nói ra, đoán không chừng anh ta sẽ bị anh Tráng giết người diệt khẩu mắt.

Bưu do dự thật lâu, vội vàng kêu đàn em của mình lại đây, đồng thời âm thầm gửi tin nhắn cho Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên nhìn thấy tin nhắn xong thì lập tức giận dữ, ông ta cũng tán đồng với cách làm của Bưu, ngộ nhỡ mọi chuyện đến nước người chết tôi sống thì cũng không sao cả, quan trọng là nếu ngài Lý xảy ra chuyện, chắc chắn ông ta không thể tha thứ chính bản thân mình.

Sở Trung Thiên gọi đàn em thân cận lại, gần như dùng dốc hết sức lực để nói.

Bưu cũng không rảnh rỗi, anh ta gửi tin nhắn cho những người mà mình khá thân, bảo những người đó đưa thuộc hạ của mình đến trước.

Mà anh Tráng lại chẳng hay biết đầu đuôi tất cả chuyện này, anh ta không biết thanh đao kia đã dừng trên đỉnh đầu mình và nó sẽ rơi xuống bắt cứ lúc nào.

Bưu vô thức ho khan nói: “Nếu không thì thôi bỏ đi.”

“Anh Bưu, tôi biết anh mềm lòng, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ xử lý thật tốt mà.” Anh Tráng cười nói ha hả.

Bưu trợn trắng mắt, trong lòng chửi má nó, tôi mềm lòng cái rắm, cậu đã từng thấy tôi mềm lòng khi nào chưa? Anh đây là đang giữ mạng cho cậu đấy.

Anh Tráng lạnh lùng nói: “Dọn dẹp đi.”

Tức khắc, người của anh Tráng bên ngoài phòng lập tức đuổi hết khách hàng đi, cho dù thiếu một bộ phận khách hàng, nhưng lượng người trong quán bar vẫn đông như cũ.

Bởi vì Liễu Gia Lạc nằm trên sô pha nên những người đó không chú ý trên sô pha còn có một người đang nằm.

“Cho anh một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống cho tôi.” Anh Tráng chỉ một đầu ngón tay và nói.

“Anh đừng có hồi hận.” Lý Phàm lạnh lùng nói.

Anh Tráng cứ như nghe được câu chuyện khôi hài nhất thế gian này vậy, anh ta châm chọc: “Trước nay tôi làm ăn chưa từng hối hận.”

Lý Phàm quay đầu đi, sắc mặt anh Tráng xanh mét, đây rõ ràng là không cho anh ta mặt mũi, huống chỉ nhiều người đang nhìn anh ta như vậy.

Anh Tráng cười hung dữ, bảo đàn em mình ra tay trước, những tên đàn em đó lập tức nhắm về phía Lý Phàm.

Bưu lập tức đứng lên nói: “Người này là ngài Lý đó, tốt nhất cậu nên dừng tay ngay đi.”

“Cái gì?” Anh Tráng nghe đến đó xong, đầu óc vang lên một tiếng ầm, suýt nữa không phản ứng lại.

Nhưng anh ta biết Bưu là ai, Bưu là thuộc hạ đắc lực bên cạnh ngài Thiên, nếu Bưu đã nói như vậy thì tất nhiên không phải nói dối.

Cả người anh ta bắt đầu hoá thạch, một tin tức như thế đối với anh ta mà nói, không khác gì sét đánh giữa trời quang, ngộ nhỡ Lý Phàm thật sự là bạn bè của Sở Trung Thiên, vậy anh ta chết là cái chắc.

Anh ta nhìn Lý Phàm bị đám người của mình vây quanh, sắc mặt anh ta trầm xuống, quyết định không để ý nhiều như vậy, ít nhất ở đây đều là người của anh ta, có thể nói chỗ này khá kín kế hở tường.

Anh ta bắt đầu bí quá hoá liều, sắc mặt dần dần trở nên u ám, trong tay phóng ra một con dao găm, chậm rãi đi tới Bưu: “Thực sự xin lỗi, nhưng tôi không muốn chết.”

Bưu đã sớm biết đối phương sẽ làm như vậy, anh ta cười lạnh lùng nói: “Không còn kịp nữa rồi, ngài Thiên đã biết chuyện này, cậu chờ ngài Thiên tới trừng phạt cậu đi.”

Anh Tráng nghe thấy thế thì giật mình một cái, trong lòng càng hoảng loạn thêm, trước đó còn định diệt trừ Bưu, sau đó cấp bách chạy trốn khỏi Hán thành, nói không chừng còn có cơ hội.

Võ thuật của của Bưu cũng không tôi, đánh nhau với anh Tráng, cũng bị thương nhưng may đều là vết thương nhẹ.

Các đại lão ở đây đều xem đến ngây người, bọn họ cũng chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, bọn họ đều dựa vào vách tường, ai cũng đứng thành hàng, không dám gây loạn.

Ngay lúc này, Sở Trung Thiên mang theo người nghênh ngang đi đến, quán bar bị phong tỏa.

Những người đánh nhau với Lý Phàm đều bị khống chế hết, anh Tráng thấy mình đã hết hy vọng, anh ta ngạc nhiên nuốt một chút nước miếng.

Anh ta ngàn vạn lần không ngờ Sở Trung Thiên lại đích thân tới đây, phải biết rằng, đó là một người bình thường, một người bình thường thế nhưng có thể làm ngài Thiên tự mình lại đây một chuyến, mối quan hệ không tầm thường tí nào.

Sở Trung Thiên khí phách đè anh Tráng xuống, híp mắt nói: “Cậu muốn tạo phản à? Ngài Lý mà cũng dám động vào, còn đụng đến người của tôi nữa sao?”

“Ngài Thiên, tôi đây là sợ chết quá, cho nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn này.”

“Không cần phải giải thích, cậu sợ chết như vậy, nói không chừng ngày nào đó, cậu cũng sẽ bị người ta chỉ mặt rồi tới giết tôi thôi.” Sở Trung Thiên hừ lạnh nói.

Đổi từ vị trí tự hỏi thành trả lời như vậy, làm cả người anh Tráng không kịp phản ứng lại, anh ta không ngờ Sở Trung Thiên lại đưa ra quan điểm như thế.

“Ngài Thiên, tôi tuyệt đối không có lá gan đó, anh phải tin tưởng tôi.” Anh Tráng sợ hãi cãi lại.

Sở Trung Thiên lạnh lùng nói: “Đừng giải thích, quay về nhận phạt đi, quán bar này giao cho Bưu.”

Nhìn thấy Bưu bị thương, trong tâm cũng rất đau lòng, để bồi thường, bèn giao chuyện này cho Bưu xử lý.

Bưu vội vàng tiếp nhận nhiệm vụ quản lý quán bar.

“Ngài Lý, anh không sao chứ?” Sở Trung Thiên quan tâm thăm hỏi.

Lý Phàm lạnh lùng nói: “Ông được đó, lại đi cho vay nặng lãi.”

“Đây không phải ý của tôi, anh ta nói đây là thu nhập của anh ta khi mở quán bar.” Sở Trung Thiên cũng bối rối khi bị hỏi, lạnh lùng nhìn anh Tráng theo bản năng và nói: “Không phải tôi bảo phải kinh doanh quán bar đàng hoàng, không được làm mấy chuyện lộn xộn sao?”

“Ngài Thiên, tôi chỉ là tiện tay thôi.” Anh Tráng vội vàng giải thích.

Sở Trung Thiên lạnh lùng nói: “Câm mồm, tôi không muốn nhìn thấy cậu ở Hán thành nữa.”

Anh Tráng đột nhiên cảm thấy như tự tát vào mặt mình, bây giờ anh ta thật sự hối hận, nếu anh ta sớm biết nên tin lời những người bên cạnh thì cũng không đến mức rơi vào tình thế như này.

Anh Tráng chợt nghĩ ra cái gì đó, anh ta còn con át chủ bài cuối cùng, nói: “Ngài Thiên, tôi có một yêu cầu, anh diệt trừ anh ta thì tôi sẽ bảo anh tôi xóa hết những lịch sử đen tối của anh trước kia, thế nào?”

Sở Trung Thiên hơi sửng sốt, ít nhiều cũng hơi động tâm, nhưng từ chối không do dự chút nào, hừ nói: “Cút! Tôi không giết cậu là may lắm rồi.”

Chủ yếu là kiêng dè anh Tráng có một người anh trai làm việc ở đội tuần tra, cho nên cùng lắm ông chỉ trừng trị đối phương mà thôi.