CHƯƠNG 761: TIÊU CHUẨN KÉP CŨ
Các nhân viên phục vụ của hàng quần áo thương hiệu nổi tiếng nghĩ nhân vật chính ở đây là Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng. Bọn họ vô thức chỉ sang cửa hàng quần áo nữ bên cạnh.
“Hai vị, đây là cửa hàng thời trang nam. Cửa hàng thời trang nữ ngay bên cạnh.”
“Giúp anh ấy chọn một bộ đồ vest đi.” Cổ Họa Y giống như không nghe thấy, chỉ vào Lý Phàm nói. Lúc này đám nhân viên nữ mới chợt hiểu, thì ra bọn họ đã đoán sai nhân vật chính, liền mỉm cười đi về phía Lý Phàm. Bọn họ đánh giá Lý Phàm từ trên xuống dưới, thấy anh cũng khá đẹp trai.
Các cô vô thức xem Lý Phàm là đồ ăn bám, vậy mà lại được hai người phụ nữ bao nuôi. – Nhân viên phục vụ thấy đồ vest có sẵn trong cửa hàng không có bộ nào thích hợp với Lý Phàm, trừ khi phải đặt may.
“Anh này, mời anh cởi đồ ra để chúng tôi giúp anh đặt may một bộ đồ vest” Một nhân viên nữ đi lên trước, trong tay cầm thước dây, khẽ cười nói.
Tuy cô ta rất khinh thường mấy gã trai bao, nhưng khách hàng là thượng đế. Quan trọng hơn là cô ta không muốn chọc tới Cổ Họa Y và Trần Hiểu Đồng.
Lý Phàm ừ một tiếng, cởi áo ra theo yêu cầu của đối phương. Lý Phàm đột ngột cởi áo mà không hề báo trước khiến Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng không kịp phản ứng. Tuy Cổ Họa Y đã thấy nhiều lần, nhưng ít nhiều vẫn đỏ mặt, ánh mắt ngượng ngùng nhìn cơ thể hoàn mỹ của Lý Phàm.
Cơ bắp màu đồng của Lý Phàm còn cân đối hơn huấn luyện thể hình nhiều, nhất là đường cơ bụng số 11 và cơ bụng sáu múi càng thêm mê người.
“Thật gợi cảm” Trần Hiểu Đồng bật thốt lên.
Lý Phàm liếc mắt, dùng từ gợi cảm để miêu tả một người đàn ông, nghe kiểu gì cũng thấy kỳ cục. Trần Hiểu Đồng thầm muốn sờ thử, nhất định sẽ rất rắn chắc lại còn đàn hồi nữa. Đương nhiên cuối cùng cô ta vẫn nhịn xuống, khoan hãy nói Lý Phàm đồng ý hay không nhưng chắc chắn Cố Họa Y sẽ không cho phép.
Cô ta chỉ đành tạm thời chôn giấu ý nghĩ này trong lòng.
Khi nhân viên phục vụ thấy được vóc dáng hoàn mỹ và cường tráng của Lý Phàm, cô ta nhịn không được há to miệng. Cuối cùng cô ta cũng hiểu được đạo lý mặc đồ trông gầy nhưng cởi đồ ra toàn cơ bắp. Lúc đầu cô ta nghĩ vóc dáng của Lý Phàm không được tốt lắm, đến bây giờ cô ta mới thay đổi ý nghĩ của mình. Sau gần hai mươi phút chờ đợi, bộ đồ đã được may xong, nhân viên phục vụ kính cẩn đưa bộ đồ cho Lý Phàm. Lý Phàm bước vào phòng thay đồ, Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đều tràn đầy mong đợi. Hai cô vẫn hiếm khi thấy Lý Phàm mặc vest, nên bọn họ không biết sau khi khoác bộ đồ kia lên người anh sẽ đẹp trai cỡ nào?
Không lâu sau, Lý Phàm bước ra khỏi phòng thay đồ, giống như hoàng tử, đường nét rõ ràng, nhất là ánh mắt lạnh lùng, kiêu ngạo kia tất cả gần như là hoàn mỹ. . Hơn nữa đồ vest không phù hợp lắm với khung xương của người phương Đông, nhưng khi bộ đồ được mặc lên người Lý Phàm lại rất vừa vặn.
Trần Hiểu Đồng và Cố Họa Y cũng giật mình. Bọn họ thấy Lý Phàm giống như đã đổi thành một người khác, khí chất được thể hiện một cách hoàn hảo.
“Quả nhiên người đẹp nhờ lụa.” Nhân viên phục vũ nữ cảm thán: “Đây chắc chắn là người đàn ông mặc vest đẹp trai nhất mà tôi từng thấy trong số những người phương Đông mặc đồ vest”
Cô ta đang nói thật, Lý Phàm quả thật khiến cô ta ngạc nhiên ngoài sức tưởng tượng. Lý Phàm soi gương, thật ra anh cũng thấy bộ vest này rất hợp với mình, cũng không có chỗ nào không vừa lòng. Lý Phàm lấy thẻ ngân hàng ra: “Quẹt thẻ đi”
Nhân viên phục vụ nữ ngạc nhiên cầm lấy. Cô ta nghĩ là Cố Họa Y sẽ trả tiền, kết quả lại là Lý Phàm. Lúc này cô ta mới vội vàng nhận lấy, đồng thời chợt nhận ra mình đúng là có mắt không tròng.
“Oa, anh Lý, anh đẹp trai quá đi!” Trần Hiểu Đồng dán lên người Lý Phàm như keo dính. Lý Phàm kéo tay Trần Hiểu Đồng ra, cô ta lè lưỡi, sau đó đi tới ôm Cổ Họa Y.
Bây giờ Cố Họa Y đối xử với Trần Hiểu Đồng cũng khác trước. Cô xem Trần Hiểu Đồng như em gái mình, nhưng còn quan hệ thân mật của Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng cô thấy nhiều nhiều cũng thành quen.
Đi dạo phố gần như là cơn ác mộng của đàn ông. Dù thể chất của Lý Phàm có tốt đến mấy nhưng tâm lý dạo phố của anh vẫn không hừng hực khí thế như Cố Hoa Y và Trần Hiểu Đồng được.
Khi đi ngang qua khu trang sức, đồ trang sức trong quầy vô cùng bắt mắt, Cổ Họa Y và Trần Hiểu Đồng không khỏi dừng lại trầm trồ.
Suy cho cùng phụ nữ đều là những người thích trang sức, huống chi là hai người phụ nữ xinh đẹp như Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng.
Cô gái đứng quầy thấy vậy như ngộ ra điều gì đó, thái độ bỗng trở nên nhiệt tình: “Hai người đẹp, đây đều là những mẫu mới trong cửa hàng của tôi.”
Sau khi nghe nói đây là sản phẩm mới, Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đều tò mò ngó tới ngó lui.
“Chị Họa Y, hay là hai chị em chúng ta mỗi người mua một đôi bông tai đi.” Trần Hiểu Đồng phát hiện có hai đôi bông tai rất đẹp, muốn đeo thử, chắc sẽ rất hợp.
“Được.” Cố Họa Y vui vẻ đồng ý. Cô gái đứng quầy khẽ cười, biết sắp bán được hàng nên vội lấy hai đôi bông tai trong quầy ra.
Trần Hiểu Đồng và Cố Họa Y đã chọn xong kiểu hoa tai mà họ muốn. Trần Hiểu Đồng tháo đôi bông tai cũ ra, mang đôi bông tai ngọc trai đỏ lên.
Khi mang đôi bông tai mới vào, soi mình trong gương Trần Hiểu Đồng cảm thấy mình đẹp rạng ngời. Cô ta cố ý thể hiện những mặt tốt nhất của mình cho Lý Phàm thấy.
“Như thế nào, đẹp không?” Trần Hiểu Đồng nở nụ cười xinh đẹp, muốn được Lý Phàm khen. Lý Phàm tùy ý nói một câu: “Được.” Trần Hiểu Đồng bĩu môi, cảm thấy Lý Phàm chỉ khen cô qua loa cho có lệ mà thôi. Khi Cố Họa Y đeo đôi bông tai ngọc trai màu trắng vào, càng khiến khí chất của cô nổi bật hơn.
Khí chất của Cố Hoa Y là kiểu rung động lòng người, còn Trần Hiểu Đồng lại thuộc kiểu người hoạt bát sôi nổi, ai cũng có ưu điểm của mình.
Có điều Lý Phàm vẫn tương đối yêu thích khí chất này của Cố Họa Y.
“Đẹp không?”
“Rất đẹp, em đeo gì cũng đẹp.”
Trần Hiểu Đồng phồng má. Rõ ràng là cùng một câu hỏi, nhưng đáp án khác nhau, nhưng cô ta không cam lòng. Cô ta sẽ cố gắng để có được một vị trí trong lòng Lý Phàm.
“Chúng ta mua đi!” Sau khi nói xong Trần Hiểu Đồng đáng thương nhìn Lý Phàm. Lý Phàm cười gượng, thì ra là muốn anh trả tiền. Nhưng anh cũng chẳng phải người keo kiệt gì, thế là bắt đầu quẹt thẻ. Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đã để đôi bông tai ngọc trai vào trong hộp, đợi khi nào có cơ hội sẽ đeo lần nữa. Đột nhiên, một bóng đen ập đến, nhanh đến nỗi khiến người ta gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lý Phàm thấy rõ bóng đen kia rõ ràng là một người.
“Đi nhanh như vậy, bộ gấp đi đầu thai à?” Trần Hiểu Đồng bị va trúng, tức giận hét lên. Tuy Cổ Họa Y cũng bực bội, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh, có lẽ người bên kia thực sự rất vội.
“Người kia là tên trộm” Lý Phàm chậm rãi mở miệng nói.
“Kẻ trộm?”
Nghe vậy, Trần Hiểu Đồng và Cổ Họa Y vội vàng kiểm tra xem trên người bọn họ có mất thứ gì không, khi nhìn lại hộp quà thì mới phát hiện hai chiếc hộp đã biến mất.