CHƯƠNG 751: BỊ DOẠ CHẠY RỒI
Long Ba đang nhào về phía Trần Thanh Mai thì bỗng sửng sốt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Lý Phàm đang đi vào qua bức tường kính vỡ.
Gió thổi quần áo tóc tai của Lý Phàm bay phấp phới, cộng với vẻ mặt nghiêm nghị của anh khiến cho Lý Phàm trông chẳng khác nào một chiến thần Long Ba cảm thấy hết thảy những chuyện này đều rất khó tin. Không! Đây là một chuyện không có khoa học chút nào!
Đây là toà nhà cao đến cả trăm mét, bên ngoài lại còn là vách kính thì sao Lý Phàm có thể xuất hiện chứ! Cảnh tượng khó tin này khiến Long Ba ngây ra như phỗng, thậm chí còn quên gọi cao thủ nhà mình vào bảo vệ mình. Mà Trần Thanh Mai thì đang tươi cười, nước mắt hòa với nụ cười, vẻ đẹp như hoa lê gặp mưa, mang đến cho Trần Thanh Mai một vẻ khác biệt.
“Hu hu hu, cuối cùng anh cũng tới rồi, em còn tưởng anh sẽ không tới cứu em.” Câu nói của Trần Thanh Mai khiến Long Ba tỉnh táo trở lại, Long Ba hốt hoảng chạy đến cạnh giường, chụp lấy con dao găm nằm trên đầu giường.
Chỉ cần có dao găm trong tay là sẽ bắt được Trần Thanh Mai làm con tin để uy hiếp Lý Phàm.
“Mày không được lại đây, tạo có dao, tạo có con tin, mày mà lại đây tạo sẽ rạch nát mặt Trần Thanh Mai!” Long Ba cầm dao găm, trong lòng đã có dự tính.
Chỉ cần tạm thời khống chế được cục diện thì các cao thủ trong nhà có thể xông vào, giờ phút này Long Ba rất hối hận khi vừa rồi để bọn họ ra ngoài, nếu để lại Sói Trắng và Gấu Đen thì bây giờ sẽ không bị động như vậy.
Long Ba vừa nghĩ vừa chĩa dao găm vào Trần Thanh Mai. Lý Phàm nhảy ra như con báo săn, không đợi Long Ba kịp phản ứng đã xông tới trước mặt.
Thân là một cậu chủ con nhà giàu, Long Ba nổ còn được chứ nếu thật sự đánh nhau thì chẳng có chút sức chiến đấu nào cả, đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của Lý Phàm, anh ta chỉ biết vung dao bừa.
Lý Phàm đánh trái đánh phải rồi túm tóc Long Ba quật qua vai một cái.
Long Ba nằm trên mặt đất khóc lóc, rên rỉ, máu mũi máu mồm chảy tùm lum. Anh ta ngẩng đầu phun ra một ngụm nước bọt có pha máu kèm hai chiếc răng hàm. Cú đánh của Lý Phàm vốn đã rất nhẹ, chỉ cần dùng sức thêm một chút sẽ có thể lấy tính mạng của Long Ba. Lý Phàm liếc nhìn, không thèm để ý đến Long Ba đang kêu la, tiêu sái đến bên giường cúi xuống nhìn Trần Thanh Mai. Lý Phàm giơ hai ngón tay lắc lắc trước mặt Trần Thanh Mai: “Đây là mấy? Biết không” Sự cảm kích của Trần Thanh Mai đối với Lý Phàm đã sụp đổ ầm ầm, cô hung hăng trừng mắt Lý Phàm, bĩu môi nói: “Hai, hai, hai, ý của anh là em là đồ ngu hả.”
“Ồ, hình như não không sao, không bị tổn thương
Lý Phàm nói chuyện giống như một bác sĩ chẩn đoán bệnh cho bệnh nhân, sau đó nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của Trần Thanh Mai và véo nhẹ vào vị trí hổ khẩu của Trần Thanh Mai.”
“Hơi đau đấy, em chịu một chút nhé.”
Lý Phàm véo mạnh một cái, Trần Thanh Mai chợt cảm thấy đau nhói.
“A!!”
Giọng nữ cao quãng tám hét vang thầu trời xanh, Sói Trắng cùng Gấu Đen đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng thét chói tai của Trần Thanh Mai liền nhún vai.
“Cậu Long thật biết chơi, có thể làm ra động tĩnh dữ dội như vậy.”
“Cô nàng Trần Thanh Mai này không chỉ có dáng người nóng bỏng mà tiếng rên cũng quyến rũ như vậy, đúng là khiến cho người ta không nhịn được mà.” Sói Trắng cùng Gấu Đen liếc nhau, cùng nhau lộ ra điệu cười vẻ thô tục. Trong phòng, Lý Phàm đã lấy tay bịt tai lại. Cảm giác như nếu không bịt tai lại thì sẽ bị tiếng thét của Trần Thanh Mai xuyên thủng màng nhĩ.
Trần Thanh Mai đau đớn ngồi dậy, trợn mắt trừng trừng nhìn Lý Phàm: “Lý Phàm, anh, anh đừng tưởng cứu em thì muốn làm gì em cũng được nhé.”
“Này, cô gái, em nói có lý lẽ một chút được không, anh đối xử tuỳ tiện với em chỗ nào hả, anh đã làm gì em.” Khí thế của Trần Thanh Mai lập tức yếu đi, cô cúi đầu xấu hổ nói: “Anh làm em đau.” Giọng điệu và dáng vẻ của Trần Thanh Mai khiến Lý Phàm tức muốn ói máu. Đây là muốn vu hãm mình rồi sau đó lại dựa vào mình đây mà? Dáng vẻ, lời nói và hành động đều rất mập mờ.
“Anh làm thế là muốn giúp em hồi phục khỏi tác dụng của thuốc mê, có phải em đã cảm thấy tỉnh táo hơn chưa, thuốc giải độc hóa học rất hại thần kinh. Đúng là không thấy được lòng tốt của người ta mà.”
“Hả? Ồ Ồ.” Trần Thanh Mai rụt cổ lại, nhẹ nhàng thè lưỡi, giống như một cô bé làm sai chuyện.
Lý Phàm quay đầu nhìn Long Ba vẫn đang kêu gào như heo.
Long Ba hoảng sợ lui về phía sau: “Anh, anh đừng lại đây, vệ sĩ của tôi đều đang ở bên ngoài, tôi sẽ gọi người đến đấy.”
“Gọi năm thằng lưu manh đi theo anh vào xem có thể cứu được anh không? Lý Phàm khinh thường nói.
“Sói Trắng, Gấu Đen, lăn vào đây cho tôi!” Long Ba hét lên như sợ hãi người bên ngoài sẽ không thể nghe thấy. Sói Trắng cùng Gấu Đen nghe thấy tiếng hét của Long Ba, lúc này mới cảm thấy có điều gì đó không ổn. Hai người đặt tay lên sóng ở thắt lưng, đẩy cửa vào phòng tổng thống. Khi nhìn thấy Lý Phàm đứng trong phòng tổng thống, cùng với Long Ba đang nằm thảm hại trên mặt đất, Sói Trắng cùng Gấu Đen trợn tròn mắt nhìn nhau, không hiểu sao Lý Phàm có thể tiến vào được.
Nhìn lên bức tường kính vỡ nát, Sói Trắng cùng Gấu Đen rùng mình, thấy tim gan phèo phổi cũng cùng run rẩy theo. Long Ba vừa nhìn thấy Sói Trắng cùng Gấu Đen xông vào, lập tức hét lớn: “Hai người lên cho tôi, giết chết anh ta đi!” Nhưng Sói Trắng cùng Gấu Đen không làm theo lời Long Ba nói, Sói Trắng cùng Gấu Đen biết thừa người đàn ông đối diện đáng sợ như thế nào. Trong suy nghĩ của Sói Trắng cùng Gấu Đen, Lý Phàm là một cao thủ tuyệt thế.
Trần Thanh Mai nhìn thấy người của Long Ba đi vào, lập tức nấp sau lưng Lý Phàm, nhìn động tác tay đặt sau eo của hai vệ sĩ, Trần Thanh Mai hiểu rằng họ có súng trên người.
“Cẩn thận, bọn họ có súng.” Lý Phàm thản nhiên nhún vai, cười nói: “Với lá gan đó của họ, anh nghĩ họ dám rút súng không.”
Sói Trắng cùng Gấu Đen lắc đầu nguầy nguậy: “Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, chúng tôi không biết gì hết, chúng tôi cũng chẳng thấy gì cả! Sao phòng tối vậy, chúng ta đi ra ngoài xem thử có phải mạch điện có vấn đề rồi không.”
Sói Trắng cùng Gấu Đen ngẩng đầu rồi thẳng lưng quay người nối đuôi bước ra ngoài. Long Ba liền thấy toàn thân mệt mỏi, có cảm giác như trong nháy mắt mình bị cả thế giới bỏ rơi. Đây là một cao thủ được Đại Long Vương huấn luyện cẩn thận, nhưng lúc này đối mặt với Lý Phàm, ngay cả lá gan để ra tay họ cũng không có. Long Ba hối hận, cực kỳ hối hận, nếu có thuốc hối hận, Long Ba nhất định sẽ uống hết lọ thuốc đó.
“Hai thằng khốn, quay lại giết nó cho tôi! Bằng không tôi sẽ dùng gia pháp để xử lý hai người!”
Long Ba không cam lòng rống giận. Hy vọng tiếng rống của mình có thể khơi dậy lòng can đảm của họ nhưng Sói Trắng cùng Gấu Đen không những không dừng lại, mà còn bước nhanh hơn. Long Ba đột nhiên suy sụp, thất thần nhìn hai người nhanh chóng rời đi.
“Anh, anh đã làm gì họ rồi? Sao bọn họ lại bị doạ chạy như vậy.” Trần Thanh Mai kinh ngạc hỏi.