Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 742




CHƯƠNG 742: NGÀY CHẾT CỦA CẬU!

Lý Phàm rút điện thoại ra, tìm chỗ ở của chị Thu, đồng thời quan sát kỹ lưỡng cảnh đường phố thực tế trên bản đồ.

Tư Không Minh rất muốn xem thử Lý Phàm đang xem gì, nhưng nghĩ tới sự chênh lệch về thực lực với người ta, ông đành phải bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn trời.

Đúng là giảm thọ, không ngờ ông đây đã từng này tuổi, vẫn phải nghe lời một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, thật sự mắt hết số tuổi to tác này.

Tư Không Minh cảm thán, Lý Phàm đã thiết lập xong bảng dẫn đường, rồi dẫn ông lên xe.

Nửa tiếng sau, Lý Phàm ngừng xe trước cửa khách sạn kiểu cũ, địa chỉ mà chị Thu phát là ở đây.

Liếc nhìn khách sạn cũ kỹ ngột ngạt, Lý Phàm lắc đầu bắt đắc dĩ, chỉ nhìn bề ngoài khách sạn này đã không giống với nơi mà người như chị Thu ở.

Nhưng Lý Phàm cũng không nghĩ nhiều, anh cứ đi vào trước đã, giờ dù đối phương có âm mưu gì, anh cũng sẵn sàng đi hiên ngang, hoàn toàn không bận tâm quá nhiều.

Hơn nữa Lý Phàm dẫn Tư Không Minh tới, là để ông ta giẫm mìn giúp anh.

Quày lễ tân khách sạn không có một bóng người, Tư Không Minh đảo mắt, quan sát kỹ lưỡng tình huống xung quanh.

“Cậu em, hình như tình hình hơi bát ổn.”

“Ông nói thử xem sao lại bất ỗn?” Lý Phàm lạnh nhạt hỏi.

“Hình như đối phương có sắp đặt, 80% là có cạm bẫy mai phục, nếu cậu nghe lời khuyên của tôi, thì chúng ta mau rút lui, bằng không, e rằng… haizz, với bản lĩnh của cậu, e rằng bọn họ sẽ không chiếm được lợi lộc.”

Tư Không Minh vốn định nói Lý Phàm sẽ không chiếm được lợi lộc, nhưng nghĩ tới tình trạng thê thảm của Hầu Gia Hầu phủ Tử Y, ông hoàn toàn không thể nói ra được, đành phải đổi thành đối phương không chiếm được lợi lộc.

Tư Không Minh rút tâu thuốc bên hông ra, nắm chặt trong tay, vẻ mặt hơi căng thẳng.

Lý Phàm vỗ vai Tư Không Minh, rồi sải bước đi vào khách sạn.

“Nếu đã tới đây rồi thì cứ yên tâm mà đi vào, chẳng phải Đạo môn các ông nói trộm không về tay trắng à, chúng ta không thể cứ thế quay về, dù sao cũng phải đi vào kiếm chác chút đỉnh.”

Tư Không Minh rối bời, nghiền chặt răng, đi theo Lý Phàm.

Dù trời có sập xuống cũng có kẻ mạnh chống đỡ, nếu lát nữa tình hình bát ổn, Lý Phàm sẽ tự khắc chống đỡ, còn lão già như ông chỉ việc tìm cơ hội lẫn tránh.

Lý Phàm và Tư Không Minh men theo con đường đi vào sân khách sạn.

Lý Phàm tới giữa sân, thầy ba gian nhà giả cỗ ở hai bên trái phải và trước mặt, thì khẽ nhíu mày.

Lý Phàm có thể cảm nhận được trong khách sạn có sát khí.

Nơi này có thể phóng ra sát khí, một là có cao thủ, hai là đối phương có rất nhiều người nên hội tụ lại.

Tư Không Minh thầm căng thẳng, mặc dù ông không cảm nhận được sát khí, nhưng trực giác ông mách bảo, nơi này không an toàn.

“Cậu em, nơi này thật sự không thể nán lại, chúng ta mau đi thôi, nếu còn kéo dài sẽ không kịp mắt, hay là tôi đi trước một bước nhé.”

Tư Không Minh vừa dứt lời, đèn trong khách sạn bỗng tắt ngóm, mà ở phía cửa chính khách sạn mới bước vào đã truyền đến tiếng khóa cửa rắc rắc.

Nghe thấy tiếng khóa cửa, Tư Không Minh bỗng giật mình, là người từng trải, tắt nhiên ông biết chuyện này có ý nghĩa gì, hai người đã rơi vào bẫy mai phục của đối phương, e rằng hôm nay bọn họ khó mà ra ngoài lành lặn.

Tư Không Minh thận trọng quan sát xung quanh, oán hận nói: “Tôi đã nói tôi không đi rồi, thế mà cậu cứ bảo tôi tới, giờ thì hay rồi, lọt thẳng vào bẫy đối phương, tay chân tôi già cả rồi, e rằng hôm nay phải bỏ mạng tại đây.”

Tư Không Minh như bà lão luyên thuyên, không ngừng lẫm bẩm.

Lý Phàm lườm ông rồi nhắc chân đi vào gian nhà chính giữa khách sạn.

Tư Không Minh thầy Lý Phàm tiến về phía trước, thì vội đuổi theo: “Cậu em à, cậu đi cũng phải nói một tiếng chứ, sao cậu có thể vứt bỏ ông lão như tôi ở chỗ đó?”

“Tôi chê ông phiền, ông bớt nói lại đi, bằng không tôi không khách sáo với ông đâu.”

*Xi!” Tư Không Minh khinh bỉ xì một tiếng, rồi ngậm chặt miệng, không nói gì nữa.

Vì Tư Không Minh nhìn thấy Lý Phàm đã giơ tay lên, hơn nữa còn kẹp mảnh dao, giờ anh không chỉ kẹp một mảnh, mà là ba mảnh.

Đúng lúc trong khách sạn tối tăm, có ba người đang bước ra, bọn họ đều không cao, vóc dáng cũng không vạm vỡ, nhưng bước đi rất khẽ, xem ra võ công của cả ba đều nhanh nhẹn linh hoạt.

Lý Phàm mỉm cười nhìn ba người: “Sao chị Thu không ra, chẳng lẽ đây là đạo tiếp khách của mấy người?”

“Cậu muốn gặp chị Thu thì đợi kiếp sau đi, hôm nay là ngày chết của cậu!”

Ba người cùng ra tay, ai cũng cầm vũ khí, đoản việt* kỳ lạ.

Đoản việt: một loại vũ khí như búa làm từ sắt hoặc đồng đen.

Họ cầm đoản việt trong tay, lưỡi việt ở hai bên, thuộc loại vũ khí có hình thù kỳ lạ.

Trong ba người, có hai người tắn công về phía Lý Phàm, người còn lại thì lao về phía Tư Không Minh.

Tư Không Minh cầm tẫu thuốc, đánh leng keng với đối phương, miệng không ngừng quát: “Tên lùn, cậu đánh tôi làm gì, tôi bị cậu ta kéo tới đây, chuyện này không liên quan đến tôi.

Cậu đi tìm tên gây rắc rối kia đi, cậu ta mới là nhân vật chính, chúng ta ngừng tay ngưng chiến làm bạn đi! Nếu cậu còn dây dưa với ông đây nữa tôi sẽ không tha cho cậu đâu, tôi sắp nổi giận rồi đáy, tôi mà nỗi giận đến tôi cũng phải sợ hãi.”

Lúc Tư Không Minh luống cuống tay chân đối phó với đối thủ, thì Lý Phàm đã chế ngự được hai tên lao về phía mình rồi.

Hai tên đó đều bị Lý Phàm bổ vào gáy, nằm bắt tỉnh dưới sàn, tràn đầy khí phách cao thủ.

Lý Phàm nhàn nhã đứng bên cạnh, nhìn Tư Không Minh ra tay với đối phương, không hề có ý định đi tới giúp.

“Tư Không Minh cố lên, sao ông kém cỏi thế, mắt hết mặt mũi Đạo môn rồi, ông phải dùng chiêu Đồng tử bái Phật đó, chiêu này ông dùng không chuẩn xác, phải đâm nghiêng qua mới đánh trúng anh ta.”

Thỉnh thoảng Lý Phàm sẽ đánh giá đôi câu về chiêu thức của Tư Không Minh, làm ông ta tức đến mức thở phì phò, cảm thấy anh là điển hình cho việc xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện.

“Cậu em, cậu mau tới giúp tôi đi, đừng đứng đó xem náo nhiệt nữa, tôi sắp không chống đỡ được rồi, thằng nhãi này quá lợi hại, cậu sẽ càng vất vả hơn.”

Tư Không Minh không ngừng kêu khổ, muốn Lý Phàm tới giúp, nhưng anh lại khoanh tay trước ngực, xem náo nhiệt.

“Chẳng phải lúc nãy ông nói không liên quan gì đến tôi à, vậy tôi dựa vào điều gì để giúp ông?”

“Tôi… cái đó… chẳng phải lúc nấy tôi chỉ thuận miệng nói thôi à, định để cậu ta dao động qua đó để cậu vất vả một lát, chúng ta cũng tiết kiệm thời gian hơn.”

Tư Không Minh vừa ấp úng nói, vừa nhanh chóng di chuyển né tránh đòn tân công của đối phương.

Giờ kẻ địch còn lại đang điên cuồng truy kích Tư Không Minh, định khống chế ông làm con tin, để uy hiếp Lý Phàm.

Lý Phàm lắc đầu cười híp mắt: “Ông đừng giỡn nữa, mau lấy bản lĩnh cất dưới đáy hòm ra đi, nếu còn giốn nữa, ông thật sự không thoát được đâu.”

Mắt Tư Không Minh thoáng qua tia sợ hãi, thầm nghĩ mình lại diễn dở, nên bị Lý Phàm nhìn thấu.