Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 730




CHƯƠNG 730: NGƯỜI KHÔNG BIẾT KHÔNG CÓ TỘI

Anh Hoa và anh Phi nghe đám người bàn tán, trong lòng đều có linh cảm xấu.

Hai người liếc nhìn nhau xong, anh Hoa nói: “Người anh em, chúng tôi chỉ có thể đi thông báo một tiếng, về phần chú Hải và tổng giám đốc Dương có xuống không thì không phải điều chúng tôi có thể quản được.”

Lý Phàm cũng không muốn làm cho người ta khó xử quá, thấy hai người đã nói đến mức này thì cũng gật đầu đồng ý, bảo hai người đi lên thông báo.

Anh Hoa và anh Phi như được đại xá, nhờ đám thanh niên xấu dìu đi lên lầu hai.

Đám người vây xem thấy thế thì cũng tản đi, nếu như chú Hải không ra, vậy thì không có gì đáng xem rồi.

Nếu như chú Hải ra, còn đứng gần mà xem thì coi như tìm cái chết.

Đám sinh viên nữ kích động nhìn chằm chằm Lý Phàm, thấy mọi người tản đi rồi, thì đẩy một nữ sinh ra.

Cô gái kia có gương mặt tươi sáng, dáng người mềm mại, quyến rũ, tóc cột đuôi ngựa, càng tỏa ra hương vị sức sống thanh xuân.

Cô gái hít sâu một hơi, tay phải nắm chặt thành quyền, như là dùng toàn bộ sức bình sinh, bước nhanh tới chỗ Lý Phàm.

Lúc cách Lý Phàm vài mét, bước chân của cô gái ấy chậm lại, không biết là do cô ấy hồi hộp, hay là vì Trần Hiểu Đồng đứng cạnh Lý Phàm đã mỉm cười với mình.

Cô gái dừng bước chân, trên mặt hiện vẻ chần chừ, lo lắng, ngượng ngừng, biểu cảm có chút phức tạp.

“AI” Lý Phàm cảm nhận được bên hông bị Trần Hiểu Đồng cấu một cái, đau đến hít vào một hơi lạnh.

Trần Hiểu Đồng cười, vẫy tay với cô sinh viên đang do dự kia: “Em gái, tới đây, có phải em tìm chúng tôi có việc gì không.”

Cô gái kia nghe Trần Hiểu Đồng nói thì nét mặt càng thêm xoắn xuýt.

Nhìn Lý Phàm một chút, cô gái nhỏ nhẹ nói: “Em… em muốn làm quen với anh trai này một chút, không…

không có ý gì khác, chỉ là kết bạn thôi.”

Cô gái càng nói giọng càng nhỏ, dường như ngay cả bản thân cô cũng không nghe ra lời nói của chính mình.

Lý Phàm vỗ trán, anh không có kinh nghiệm với loại chuyện này mà.

Là báo tên cho nhau? Hay là cho nhau cách liên lạc? Chẳng lẽ lại ngồi xuống uống hai chén nói vài câu chuyện phiếm?

Lúc Lý Phàm đang suy nghĩ, Trần Hiểu Đồng nhẹ nhàng dùng bả vai huých Lý Phàm một cái: “Cô gái nhỏ muốn làm quen với anh kìa, anh còn không mau nói chuyện với người ta một chút, cho số điện thoại hoặc kết bạn Facebook gì đó.”

“À.” Lý Phàm lúng túng lên tiếng, sau đó nở nụ cười: “Chào em, anh là Lý Phàm, bây giờ chúng ta coi như quen biết rồi, em có muốn uống rượu không? Anh mời em ly cocktail, có cần để lại số điện thoại không.”

Lý Phàm nghĩ đến các cách làm quen trong đầu, lần lượt nói ra, Trần Hiểu Đồng ngồi cạnh đang nhám nháp cocktail, suýt thì phun hết rượu trong miệng ra ngoài.

Hay lắm Lý Phàm, lúc anh đi với tôi thì giả ngốc, đối mặt với mấy em gái nhỏ thì mượt như vậy. Làm còn mời uống rượu, lưu số điện thoại, chẳng lẽ anh muốn chuốc say người ta rồi làm một số chuyện không thể cho ai biết à.

Trần Hiểu Đồng ngước mắt nhìn Lý Phàm, còn mặt của cô gái kia đã đỏ bừng, không ngờ nam thần trong lòng lại nhiệt tình như vậy, vui đến suýt thì không nhịn được mà hét lên.

Cô gái duỗi bàn tay trắng nõn ra, làm ra tư thế bắt tay: “Em là Nhạc Tĩnh Di, rất vui được làm quen với anh Lý Phàm.”

Lý Phàm do dự một chút, vẫn là bắt tay với Nhạc Tĩnh Di.

“Anh cũng rất hân hạnh được quen biết em.”

Tay của hai người nắm nhẹ một chút rồi tách ra.

Nhạc Tĩnh Di có chút kích động lấy điện thoại di động ra, cùng với Lý Phàm lưu số của nhau.

Nhìn thấy Lý Phàm và Nhạc Tĩnh Di đứng cùng nhau, mặt của Trần Hiểu Đồng tái cả rồi: “Này, các người xong chưa vậy, đã nói là phải làm chuyện chính rồi, anh tính vì tán gái mà từ bỏ chính sự à?”

“Làm gì có, tôi chẳng phải là…. A! Đừng cấu, đau đấy.”

Lý Phàm nói được một nửa, Trần Hiểu Đồng liền xuất ra một trong trăm cách khống chế bạn trai tìm được trên mạng, véo vào phần thịt mềm ở eo.

Nhạc Tĩnh Di nhìn dáng vẻ xuýt xoa của Lý Phàm, trong lòng lập tức có hơi hoảng, như vừa làm sai chuyện gì lớn lắm.

“Vậy… anh Lý Phàm, anh cứ bận việc trước đi. Em… sẽ không quấy rầy nữa, sau này liên hệ nhé.”

Nhạc Tĩnh Di nói xong thì vẫy vẫy tay nhỏ, như bé thỏ trắng vui sướng, lanh lợi trở về phía đám bạn.

Trần Hiểu Đồng thở phì phò phồng hai má, dữ dằn nhìn về phía Lý Phàm.

Lý Phàm ngửa đầu nhìn trần nha: “Không phải cô bảo tôi đi làm quen à? Lúc đầu tôi đã tính giả vờ không nghe thấy rồi.”

“Em chỉ bảo anh khách sáo một chút thôi, anh còn tưởng là thật. Nếu như em bảo anh… hừ, không thèm nói với anh nữa.”

Lý Phàm sờ cằm, yên lặng nhìn lên lầu hai, nghĩ thầm quả nhiên lời phụ nữ nói không thể làm thật.

Giọng nói cực kỳ hùng hậu của chú Hải truyền ra từ giữa thang lầu: “Tôi thật muốn xem là vị nào không nễ mặt tôi.”

Âm thanh của chú Hải làm cho trái tim mọi người đều như bị bóp chặt, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lý Phàm, không ít người đang thầm cười trên nỗi đau của người khác.

Dương Tiền Tiến đi đầu trên cầu thang, muốn xem cái tên chỉ mặt gọi tên muốn gặp mình là ai.

Khi thấy Lý Phàm, Dương Tiền Tiến kinh ngạc chỉ vào anh, trong mắt lộ vẻ khủng hoảng: “Sao lại là cậu!”

Chú Hải thong thả đi tới: “Sao vậy, tổng giám đốc Dương thực sự quen với vị này à? Vậy thì giới thiệu cho tôi một chút đi.”

Sau khi nói xong, chú Hải mới nhìn tới Lý Phàm.

Khi thấy gương mặt mỉm cười của Lý Phàm, chú Hải cảm thấy đầu óc ong ong, không có nỗi ý nghĩ gì cả, mà có thì cũng chỉ là sợ hãi.

Con mẹ nó đây là đại ca Thiên gia mài! Tính ra, Lý Phàm là chủ của đại cả Sở Trung Thiên của chú Hải!

Chú Hải chỉ có thể được coi là cấp dưới của cấp dưới Lý Phàm, hoàn toàn là đời con cháu!

Dương Tiền Tiến nghe chú Hải muốn làm quen với Lý Phàm, liền chỉ tay vào Lý Phàm nói: “Chú Hải, tôi giới thiệu cho ông một chút…”

Dương Tiền Tiến còn chưa nói xong, chú Hải đã nhanh chân đi tới trước người Lý Phàm, khom lưng vái chào thật sâu với Lý Phàm: “Chào anh Lý, không biết anh Lý đến, mong anh Lý thứ tội!”

Tất cả mọi người đều bị hành động vào lời nói của chú Hải làm cho hoang mang.

Trong lòng Dương Tiền Tiến càng thêm thấp thỏm không yên, không nhịn được lui về sau hai bước, trong lòng do dự không biết có nên trực tiếp cáo từ rời đi không.

Tất cả đều quá kỳ quái, lạ đến nỗi Dương Tiền Tiến cảm thấy sợ hãi.

Lý Phàm liếc mắt nhìn chú Hải, lạnh nhạt nói: “Người không biết không có tội.”

“Cảm ơn anh Lý đã khoan dung độ lượng.” Chú Hải đứng thẳng người dậy liền trợn mắt quát một tay đàn em: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh hành lễ với anh Lý đi.”

Anh Hoa, anh Phi, còn cả đám thanh niên xấu kia lúc này đều trợn mắt, há hốc mồm nhìn Lý Phàm. Thực sự không hiểu sao tình hình lại thành thế này.

“Chào anh Lý!”

Chần chờ một chút, đám người anh Hoa liền cúi đầu chào hỏi Lý Phàm.

Cảnh tượng máy chục người cúi đầu nhìn giống như lúc Hoàng đề lên triều, quần thần hành lễ. Khí thế, âm thanh vang dội làm cho đám người ở trong Vương Triều Số 1 khiếp sợ không thôi mà nhìn Lý Phàm.