Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 712




CHƯƠNG 712: KHÔNG NGHE LỜI KHUYÊN

Thôn dân xấu xí đó cúi đầu quan sát vóc dáng hoàn hảo của Cố Họa Y, suýt chảy nước miếng ra ngoài, định nhìn cô thêm một lúc cho thỏa mãn trước khi cô rời đi.

Cố Họa Y cảm nhận được ánh mắt hơi thiếu đứng đắn của thôn dân, nên khẽ nhíu mày không vui.

Lý Phàm nắm tay Cố Họa Y, định dẫn cô lên núi, thì thôn dân gầy gò xấu xí đó lại lên tiếng.

“Gần đây trong núi đã xảy ra mấy chuyện kỳ quái, tốt nhất là hai người nên mời một người dẫn đường, bằng không đi nhầm vào nơi đó sẽ bỏ mạng.”

Lý Phàm không hề để tâm đến thôn dân đó, mà dẫn Cố Họa Y sải bước đi lên núi.

Thầy Lý Phàm phớt lờ mình, thôn dân đó quay đầu nhổ nước miếng xuống đất: “Phi, đồ không biết tốt xấu không nhìn ra lòng tốt của người khác, hai người cứ đợi lên núi chịu khổ đi.”

Máy thôn dân ngồi xổm bên cạnh đều phá lên cười.

“Cặp nam nữ này vừa nhìn là biết lên núi tìm kích thích, chắc chắn sẽ không cần chúng ta dẫn đường, nhưng cô gái đó thật xinh đẹp.”

“Đúng vậy, còn đẹp hơn goá phụ trong thôn lúc trước 100 lần, e rằng cả đời này tôi không thể ngủ với người phụ nữ như vậy.”

“Chưa chắc, mấy người anh Càn đang ở trong thôn đó, nói không chừng tiện tay có thể đưa máy cô gái xinh đẹp kia cho… khà khà.”

Mắy thôn dân nhất thời sáng mắt, ai cũng trở nên hưng phần.

Mắy thôn dân này đều là côn đồ hết ăn lại nằm trong thôn, thường làm những chuyện trộm cắp gian trá, giờ bắt đầu thảo luận, đa số đều cảm thấy có lẽ đây là cơ hội tốt.

Thôn dân gầy gò xấu xí do dự một lát rồi nói: “Máy người đừng suy nghĩ vớ vẫn nữa, chúng ta không trêu nổi mấy người anh Càn đâu.”

Mắy thôn dân khác đều khinh bỉ nhìn tên gầy gò xấu xí.

“Khoáng, cậu nhát gan thì cút về nhà chơi đi, năm nào trong núi không có mấy người chết không rõ nguyên do, không dễ gì mới gặp cô gái cực phẩm như này, nên chúng ta phải nếm thử mùi vị.”

“Đúng đó, hơn nữa nếu làm anh Càn hài lòng, ôm được đùi anh ấy, thì nửa đời sau sẽ ăn ngon mặc đẹp.”

“Khoáng, cậu mau cút về đi, đừng chen mồm vào chuyện chúng tôi làm thế nào, nếu cậu dám đồn ra ngoài, thì cậu không có kết cục tốt đẹp đâu.”

Mắy thôn dân đều nhìn Khoáng bằng ánh mắt uy hiếp, Khoáng giậm chân, thở dài, rồi xoay người chạy về thôn.

Mắy thôn dân nhìn bóng lưng Khoáng, rồi cùng cười nhạo anh ta.

Sau một hồi cười nhạo, có người móc điện thoại ra, cực kỳ dứt khoát bắm một dãy só.

Điện thoại kết nối, sau khi bàn bạc máy câu thì mấy thôn dân cúp máy, bắt đầu xúm lại bàn tán.

Cuối cùng mấy thôn dân cùng đứng dậy, sải bước đi lên núi, giờ Khoáng cũng đang nhanh chóng chạy vào núi.

Lúc nãy Khoáng quay về thôn, thật ra là đi được nửa đường rồi đổi hướng, men theo con đường nhỏ khó đi, đi tắt đuổi theo Lý Phàm.

Mặc dù Khoáng có vẻ ngoài xấu xí, tính cách hơi lười biếng, nhưng tâm địa khá lương thiện, thật sự không đành lòng nhìn Lý Phàm và Cố Họa Y rơi vào tay anh Càn, nên muốn đi báo tin cho họ.

“Hồng hộc, hồng hộc.”

Khoáng lao nhanh trên con đường nhỏ trong núi, động tác rất nhẹ nhàng, nhanh chóng, thật sự rất giống con khỉ đang chạy băng băng trong núi.

Khoáng xuyên qua bụi cỏ, cuối cùng cũng tới đường lên núi, thở hỗn hển nhìn Lý Phàm và Cố Họa Y đang nhàn nhã đi lên núi.

Lý Phàm chỉ muốn dẫn Cố Họa Y đi dạo chơi, nên đi rất chậm.

Thấy Khoáng bỗng lao tới phía trước, trong lòng Cố Họa Y rất kinh ngạc, bàn tay đang nắm tay Lý Phàm không khỏi siết chặt, người cũng dựa vào anh, như thể chỉ như vậy mới làm cô cảm thấy an toàn.

“Lý Phàm, sao tên gầy gò xấu xí này lại chạy tới trước mặt chúng ta, có phải anh ta định làm chuyện xấu gì không?”

“Cậu ta nhỏ bé như thế thì có thể làm ra chuyện xấu gì, có anh ở đây rồi em đừng sợ.” Nói xong Lý Phàm dẫn Cố Họa Y tới chỗ Khoáng.

Khoáng thở hỗn hễn, vẻ mặt hơi sốt ruột nhìn Lý Phàm rồi đi tới.

“Hai người mau đi đi, đừng lên núi nữa, lúc nãy có người báo tin cho anh Càn rồi, nếu hai người lên núi chắc chắn sẽ rơi vào tay anh ta.”

“Anh Càn? Đó là thứ gì vậy?” Lý Phàm khẽ cười hỏi.

“Thứ, thứ gì? Sao anh Càn lại là thứ gì? À, không đúng, anh Càn không phải thứ gì, phi, cũng không đúng…”

Khoáng nói xong thì trợn tròn mắt, giờ đã hoàn toàn mơ màng rồi.

Khoáng nói mấy câu vòng vo khó hiểu, rồi ra sức lắc đầu, xua tay nói: “Ây ya, không nói chuyện này nữa, anh Càn có phải thứ gì không thì tôi không biết, dù gì hai người cũng mau đi đi, đừng lên núi nữa.”

Lý Phàm rất hứng thú nhìn Khoáng.

Lý Phàm có thể cảm nhận được Khoáng thật lòng tới ngăn cản, đồng thời cũng hơi hứng thú về anh Càn mà anh ta nói.

“Cậu tên gì? Cậu có thể nói cho tôi biết anh Càn đang làm gì không, sao cậu lại sợ anh ta đến thế?”

“Mọi người đều gọi tôi là Khoáng, nên anh cứ gọi Khoáng là được, anh Càn là người hung ác trong thôn chúng tôi, hồi nhỏ anh ta tới chùa học võ công, nên giờ thôn chúng tôi đều bị anh ta đánh phục, hái thuốc tốt về cũng giao hết cho anh ta, nếu không sẽ bị ánh ta đánh.

Dưới tay anh ta có mười máy tên đàn em, còn có súng săn nữa, mấy ngày nay không biết anh ta làm gì, mà dẫn người phong tỏa núi, chỉ cần bọn họ báo tin cho anh Càn, tôi dám bảo đảm chắc chắn anh sẽ gặp xui xẻo, nên hai người mau đi đi, bằng không e rằng cô gái xinh đẹp này sẽ…”

Khoáng không nói ra về sau, mà chỉ liếc mắt anh hiểu rồi đó với Lý Phàm.

Lý Phàm khẽ gật đầu, cười nói: “Cảm ơn cậu, chúng ta vẫn muốn lên núi, nhưng sẽ cẩn thận hơn.”

“Anh… sao con người anh không nghe lời khuyên bảo thế? Bỏ đi bỏ đi, coi như tôi làm người tốt uỗổng công rồi, có lẽ người bên dưới sắp đuổi kịp rồi, tôi đi trước đây.”

Dứt lời, Khoáng chui vào trong bụi cỏ ven đường, rồi quay đầu nhìn Lý Phàm: “Tốt nhất anh nên đi theo tôi, bằng không sẽ thật sự nếm mùi đau khổ đáy.”

Lý Phàm xua tay với Khoáng, anh ta nhìn anh bắt lực, rồi men theo con đường nhỏ chạy xuống núi.

Cố Họa Y hơi lo lắng nhìn Lý Phàm: “Lý Phàm, nếu không thì chúng ta cũng xuống núi đi, rồi hôm khác lên núi cũng được.”

“Vậy sao được, không dễ gì anh mới ra ngoài dạo chơi cùng em, tất nhiên phải chơi cho thỏa thích mới được.”

“Nhưng em thấy Khoáng không giống như đang nói di, có lẽ chúng ta lên núi sẽ gặp nguy hiểm, chuyện ra ngoài chơi thì lúc nào chẳng được, nhưng an toàn là trên hết.”

Cố Họa Y nắm tay Lý Phàm, tỏ ý quay về.

Nhưng Lý Phàm chưa kịp nói gì thì phía sau hai người không ngừng vang lên tiếng thở dốc hổn hễn.

Mắy thôn dân đó đã đuổi kịp rồi.

*Ò, người đẹp đang ở trước mặt rồi, máy anh em mau xông lên, bắt được người đẹp về thì có thể vui vẻ rồi.

“Ha ha ha, ai bắt trước thì cho người đó trước, để xem trong chúng ta bản lĩnh ai cao hơn.”