Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 694




CHƯƠNG 694: KHÔNG NÓI THÌ SAO TÔI BIẾT

“Lý Phàm! Cậu muốn chết phải không? Thằng ranh con này cứ chờ chết đi!” Cố Thiệu Dũng tức giận quát qua điện thoại, rồi cười rạng rỡ nói với Huyền Vũ: “Người anh em Huyền Vũ cũng nghe rồi đó, Lý Phàm hoàn toàn không nể mặt tôi. Tiếp theo anh nhất định phải giúp tôi xử lý thằng oắt con đó, giết nó được là tốt nhất!”

Nhìn dáng vẻ chó vẫy đuôi mừng chủ của Cố Thiệu Dũng, trong mắt Huyền Vũ tràn đầy vẻ khinh thường. “Nếu anh ta muốn tôi đi vào thử một chút thì hẳn là phải vào rồi!”

Huyền Vũ hoàn toàn bị chọc giận, đi đến cửa của biệt thự, đá một cước văng cửa biệt thự đi. Nhìn kết cấu của kim loại bị Huyền Vũ đạp ngã trên đất, trong lòng Cố Thiệu Dũng lại lần nữa bị chấn động. Liên tục đạp bay mấy cánh cửa phía sau, Huyền Vũ đi tới sảnh lớn của biệt thự, nghênh ngang ngồi ở vị trí chủ nhà trên ghế sô pha.

Cố Thiệu Dũng đi theo vào, chủ động bừng trà rót nước cho Huyền Vũ. Âm thanh đạp cửa kinh động đến đám người trong nhà, Cổ Họa Y và Vương Cần Mai đi ra khỏi phòng, ánh mắt thăm dò nhìn Lý Phàm và Cố Thiệu Huy đứng trong hành lang.

“Cố Thiệu Dũng đúng là quá đáng, vậy mà lại dẫn người xông vào. Lý Phàm, ba thấy con vẫn đừng nên xúc động, để ba nói với hắn một chút trước đã.” Cổ Thiệu Huy ngăn cản Lý Phàm, muốn bản thân đi nói chuyện với Cố Thiệu Dũng đã.

“Ba vẫn đừng nên đi, người ta có thể đạp cửa đi vào thì chắc chắn không phải người bình thường, cứ để con xử lý. Họa Ý, em chăm sóc ba mẹ, chớ để bọn họ xuống dưới.”

Cố Họa Y gật đầu, nhỏ giọng nói: “Anh cũng phải cẩn thận một chút.” “Yên tâm đi, không có việc gì đâu, đều là vài con gà đất cho sành mà thôi.”

Lý Phàm nói xong thì đi xuống lầu, vội tới phòng khách gặp Cố Thiệu Dũng.

Nếu không nể mặt Cố Thiệu Dũng là họ hàng thân thích, Lý Phàm sớm đã xử lý ông ta rồi, đâu phải phiền phức như bây giờ.

Nhưng nếu xuống tay độc ác giết chết Cố Thiệu Dũng, bên ba chồng nhất định không thể tiếp nhận được. Hôm nay vẫn nên dạy dỗ Cố Thiệu Dũng một chút, cho ông ta biết thế nào là không được động đến ranh giới cuối cùng. Lý Phàm đi vào phòng khách, quét mắt nhìn Cố Thiệu Dũng đang bưng trà rót nước, sau đó lại liếc mắt nhìn Huyền Vũ đang nghênh ngang ngồi như núi Thái Sơn.

Nhìn thấy Lý Phàm đi tới, ánh mắt của Huyền Vũ và Cố Thiệu Dũng đều tập trung lên người Lý Phàm.

Cố Thiệu Dũng cười mỉa mai một tiếng, đắc ý ngẩng đầu nói: “Lý Phàm, bây giờ cậu ngang ngược lắm! Người của nhà họ Long mà cũng dám đắc tội, hôm nay tôi đưa anh Huyền Vũ của nhà họ Long tới đây tìm cậu, muốn nghe một lời giải thích!”

“Cố Thiệu Dũng, dáng vẻ này của ông là muốn ăn bên trong đào bên ngoài à?” Lý Phàm vừa cười, vừa bày ra gương mặt lạnh nhạt nhìn Cố Thiệu Dũng. “Sao tôi lại ăn cây táo rào cây sung được chứ! Tôi tốn công hòa giải với anh Huyền Vũ, mới có được kết quả là chỉ giết cậu mà không gây ảnh hưởng đến nhà họ Cố. Nếu không có tôi thì nhà họ Cố cũng phải gặp nạn theo cậu rồi!”

“Ha ha, ý ông là công lao của ông rất lớn à?” Lý Phàm trêu tức nói.

“Tôi nói là cậu không xứng đáng trở thành một thành viên trong nhà họ Cố của tôi! Cậu còn không nhanh chóng quỳ xuống, nhận trừng phạt của anh Huyền Vũ đi!”

Huyền Vũ khẽ híp mắt một cái, sát ý tỏa ra khắp người, đứng lên vận động lực, bắp thịt cả người căng ra làm rách áo ngoài, lộ ra một thân cơ bắp với vết sẹo chằng chịt.

Nhìn vết thương trên người Huyền Vũ kia, Cổ Thiệu Dũng không tự chủ được hít sâu một hơi. “Lý Phàm, mày dám đánh Long Ba và Long Hạo Thiên, hôm nay tôi sẽ đại diện cho nhà họ Long đánh chết mày!” “Ha ha, chỉ dựa vào anh mà muốn ra mặt cho bọn họ à. Đúng là không biết tự lượng sức mình, muốn giết tôi thì anh thủ xuất ra bản lĩnh thực sự cho tôi nhìn xem nào”

Lý Phàm duỗi ngón út ra ngoắc ngoắc với Huyền Vũ, vẻ khinh thường lộ rõ trên mặt. “Được, tao sẽ cho mày thấy bản lĩnh thực sự cho tao!”

Hai chân Huyền Vũ giẫm trên mặt đất, tiếng răng rắc vang lên giòn giã, đá cẩm thạch trong phòng khách toàn bộ bị vỡ nát, thậm chí tường trụ đã bò đầy vết rạn nứt, cứ như Huyền Vũ chỉ cần dùng chút lực làm có thể làm cho tòa nhà này sụp đổ.

“Anh biết căn biệt thự này của tôi đắt cỡ nào không? Dám biển nhà của tôi thành thế này, anh chỉ có thể dùng mạng mà bồi thường thôi.” Huyền Vũ cười dữ tợn, nhanh chân đi về phía Lý Phàm.

“Bảo tao dùng mạng bồi thường á? Ha ha ha, vậy mày phải có cái bản lĩnh kia mới được. Tao cho mày thấy bản lĩnh của tao rồi, bây giờ cho tao coi bản lĩnh của mày đi.”

Huyền Vũ mang theo tiếng gào thét đánh một quyền về phía cổ của Lý Phàm. Lý Phàm không hề tránh né, nhẹ nhàng giơ tay lên cản nắm đấm đang phóng tới của Huyền Vũ.

Cổ Họa Y đứng ở lầu hai nhìn thấy thì kinh sợ hô lên một tiếng, hai mắt nhắm chặt lại, cảm thấy Lý Phàm đúng là quá khinh địch, sao có thể dùng một chiêu yếu ớt như vậy để đối phó với quyền mạnh như vũ bảo thế kia của Huyền Vũ chứ. Làm không tốt, trúng một quyền này của Huyền Vũ thì tay của Lý Phàm sẽ bị đứt mất.

Trong lòng Cổ Thiệu Huy cũng vì Lý Phàm mà lau mồ hôi, đôi mắt già nhíu lại, nhắn thành một cục. Trên mặt Cổ Thiệu Dũng nổi lên vẻ vui sướng, chờ được thấy cảnh Lý Phàm bị đánh lăn lộn trên mặt đất cầu xin tha thứ.

Vẻ hung ác trong mắt Huyền Vũ nở rộ, nhìn Lý Phàm nâng lên bàn tay yếu ớt đánh tới, lại nghĩ đến một quyền của mình mà đánh xuống, tuyệt đối có thể làm cho toàn bộ xương cốt, gân guộc của Lý Phàm đều bị đánh gãy.

Âm!

Quyền cước va vào nhau phát ra một tiếng vang giòn, con mắt Huyền Vũ lập tức trợn tròn, cảm giác nắm đấm của mình như đáng phải một tấm thép.

Không, còn cứng hơn so với thép ấy chứ. Nếu như mặt thép mà trúng một quyền này của Huyền Vũ cũng sẽ lún ra một cái hố, mà bàn tay mềm, yếu ớt của Lý Phàm lại không hề hấn gì.

Lý Phàm bắt lấy nắm đấm của Huyền Vũ, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai trêu tức.

“Đây chính là một chưởng toàn lực của anh à? Nhìn có vẻ hoàng tráng nhưng hiệu quả thực tế thì đúng là không mạnh hơn một đám của trẻ nhỏ bao nhiều.”

Mặt Huyền Vũ đỏ lên, dùng hết sức bình sinh muốn rút nắm đấm về, nhưng không rút nổi. Bàn tay Lý Phàm như kìm nhổ đinh, kẹp chặt tay của Huyền Vũ.

Lý Phàm mỉm cười nói: “Sao, muốn rút lại nắm đấm của anh à? Vậy thì anh phải nói chứ, anh không nói thì sao tôi biết được.” Vừa nói, trên tay Lý Phàm lại dùng sức, nắm đấm của Huyền Vũ vang lên tiếng răng rắc, xương cốt nơi bàn tay bị Lý Phàm bóp vỡ nát.

Đau đớn làm cho trán của Huyền Vũ toát ra từng giọt mồ hơi lớn như hạt đậu, cố nén không phát ra tiếng kêu gào đau đớn, chỉ dùng ánh mắt sản độc nhìn chằm chằm Lý Phàm.

Nhìn thấy một chiều của Lý Phàm khiển Huyền Vũ phải ăn trái đắng, trán Cổ Thiệu Dũng cũng lập tức đổ mồ hôi lạnh, trong lòng không tự chủ được thấp thỏm lo sợ.

Cố Thiệu Dũng thực sự không muốn tin tưởng cảnh tượng trước mặt. Cảnh tượng này cũng thực sự làm cho Cố Thiệu Dũng không thể tưởng tượng được, ông ta vốn không nghĩ Lý Phàm lại lợi hại thế.

Đây là cao thủ mà nhà họ Long phải ra đó! Cũng đâu phải hạng vô danh tiểu tốt gì! “Cái tên Huyền Vũ này thoạt nhìn cũng có bản lĩnh, nếu không cũng sẽ không giẫm vỡ đá cẩm thạch trên sàn. Nhưng mà sao anh ta lại không thể một quyền đâm chết Lý Phàm được nhỉ, cho dù không đánh chết được thì cũng phải đánh thương được chứ.”