Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 648




CHƯƠNG 648: TÔI PHẢI XUẤT VIỆN

Lý Phàm về đến nhà thì nhìn thấy Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng ngồi cạnh nhau, cùng nhìn một phong thư trên bàn.

Lý Phàm lập tức nhíu mày, sờ sờ phong thư trong túi quần mà Ngô Đạo Văn đưa cho.

Phong thư vẫn còn đây, còn phong thư kia thì sao?

Đối với phong thư Lý Phàm cảm thấy có chút nhạy cảm, đi đến ngồi xuống bên cạnh Cố Họa Y hỏi: “Hai người đang nhìn gì thế?”

“Vừa nãy, sau khi mọi người rời đi, Công Tôn Quân đã sai người đưa tới cái này, nói là đền bù cho thiếu sót vừa nãy.”

Trần Hiểu Đồng bĩu môi nói.

“Đền bù thiếu sót? Tên này thật thú vị, vậy hãy mở ra xem thôi, xem anh ta định dùng cái gì để đền bù thiếu sót.”

Lý Phàm thoải mái nói.

Trần Hiểu Đồng đã sớm muốn mở phong thư ra xem đồ vật bên trong, giờ nghe Lý Phàm bảo vậy thì lập tức dùng kéo cắt mở phong thư ra.

Sau khi mở phong thư, Trần Hiểu Đồng rút từ trong phong thư ra một tấm thiếp màu vàng.

Mở tấm thiếp ra, Trần Hiểu Đồng và Cố Họa Y cùng xem nội dung tấm thiếp.

“Ồ! Thế mà là vé vào cửa buổi hòa nhạc của Hàn Tuyết Nhi, còn là vé ghế số 1 dành cho khách siêu VIP, ở chính giữa. Nghe nói một vé vào cửa này giá lên tới mấy trăm triệu đấy, nếu rơi vào tay bọn đầu cơ thì còn có thể bán ra với giá trên trời chín đến mười lăm tỷ.”

Trần Hiểu Đồng kinh ngạc nói.

“Hàn Tuyết Nhi? Là ai vậy? Chẳng lẽ rất nổi tiếng sao? Sao anh chưa từng nghe nói đến?”

Lý Phàm nghi ngờ hỏi.

Giá một vé ghế VIP đã là mấy trăm triệu, đây chắc chắn là giá trên trời, chỉ có dạng ngôi sao lớn quốc tế như Thiên Vương, Thiên Hậu mới có thể bán được giá vé với mức như vậy.

“Hàn Tuyết Nhi mà anh cũng không biết sao? Không thể nào chứ, đây chính Thiên Hậu âm nhạc nổi tiếng nhất, năm nay mới chừng hai mươi, vóc người siêu đẹp, chất giọng hết sức ngọt ngào, là người tình trong mộng của rất nhiều đàn ông.”

“Chà, anh thật sự không biết, bình thường anh cũng không quan tâm đến việc của lĩnh vực giải trí, cũng rất ít nghe ca nhạc.”

Lý Phàm vẻ mặt vô tội nói.

“Chà chà, Công Tôn Quân này cũng được lắm nha, tặng lễ vật xin lỗi như thế này cũng không tệ, đến lúc đó chúng ta cùng xem buổi hòa nhạc đi.”

Trần Hiểu Đồng có chút hưng phấn nhìn Lý Phàm.

Lý Phàm nhún vai, khẽ liếc Cố Họa Y: “Muốn đi hay không, không phải do em nói là được, em có muốn xem không?”

“Vé cũng đã đưa tới rồi, vậy dĩ nhiên là phải đi, có ngu đâu mà không đi chứ.” Cố Họa Y lại trả lời hết sức thoải mái.

Trần Hiểu Đồng vui vẻ vỗ tay: “Vậy cứ định như vậy nhé, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem buổi hòa nhạc.”

Sau khi tỉnh lại từ trong hôn mê, Chu Kiên Cường lo lắng, hoảng hốt gọi y tá tới hỏi thăm một hồi. Sau khi xác định mình không có trở ngại gì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Lý Phàm đáng chết! Anh ta dám nhục nhã mình như vậy, khiến mình xấu mặt trước mọi người, cơn giận này mình nuốt không trôi.”

“Ha ha, ngài Chu, sao anh lại nằm trên giường bệnh, tôi đã mất rất nhiều công sức mới tìm được anh đấy.” Thompson vẻ mặt oán trách đi vào phòng bệnh.

Thấy Thompson đến, gương mặt Chu Kiên Cường hiện lên vẻ vui mừng.

“Anh tới rồi à, vừa nãy tôi đã bị Lý Phàm bắt nạt, anh phải báo thù giúp tôi.”

Chu Kiên Cường tủi thân nói.

“Ồ, ngài Chu, anh thật khiến tôi thất vọng, sao anh lại không hề có tính chiến đấu như thế chứ?”

“Tôi đã chiến đấu đủ rồi, là Lý Phàm quá lợi hại, miệng lưỡi trơn tru chọc cho tôi tức đến hôn mê.”

Chu Kiên Cường cảm thấy không phải mình không có tính chiến đấu, mà là Lý Phàm quá mạnh mẽ, bất kể đấu văn đấu võ mình đều không phải là đối thủ của Lý Phàm.

Thompson ngược lại có phần hiểu được cảm giác của Chu Kiên Cường, dù sao Thompson cũng từng nếm qua vị đắng Lý Phàm.

“Được rồi, không nói những chuyện này nữa, bây giờ tôi sẽ cho anh một cơ hội diễu võ giương oai, anh cần không?”

Thompson cười tủm tỉm nhìn Chu Kiên Cường.

“Cơ hội? Tất nhiên tôi muốn. Anh hãy nói xem để tôi làm gì, tôi phải diễu võ giương oai trước mặt Lý Phàm một phen.”

“Đây là vé vào cửa một buổi hòa nhạc, vé đưa cho anh là vé thật, mà trước đó chúng tôi đã sắp xếp người đưa cho Lý Phàm một vé vào cửa giả, tiếp theo nên làm như thế nào cũng không cần tôi nhiều lời chứ?”

Chu Kiên Cường trừng mắt nhìn tấm vé vào cửa trong tay Thompson, cảm xúc trong lòng lập tức bùng nổ.

“Tôi đương nhiên biết nên làm như thế nào, cầm tấm vé này làm Lý Phàm mất mặt, sau đó hung hăng nhục nhã anh ta, để anh ta hiểu được anh ta chỉ là một kẻ nghèo túng, là một tên đàn ông ăn bám cặn bã.”

Chu Kiên Cường đầy oán hận nói.

Thompson hai tay che mặt, cảm thấy Chu Kiên Cường rất có tiềm chất đồng đội heo.

“Ngài Chu, anh thật khiến tôi quá thất vọng, sao anh có thể làm việc đơn giản lỗ mãng như vậy chứ? Anh nên biểu hiện ra phong độ quý ông của mình, khiến Lý Phàm cảm thấy tự ti mặc cảm.”

“Hả?”

Chu Kiên Cường nhìn Thompson với ánh mắt nghi hoặc, không hiểu tại sao Thompson lại muốn anh ta ra vẻ quý ông.

“Tại sao? Sao phải dùng phong độ quý ông đối với tên cặn bã Lý Phàm đó, đối với anh ta nên đơn giản thô bạo mới được.”

Chu Kiên Cường phẫn nộ nói.

“Được rồi, cứ theo ý anh đi, anh muốn làm gì cũng được.”

Dứt lời, Thompson đưa tấm vé vào cửa cho Chu Kiên Cường.

Chu Kiên Cường nắm chặt vé vào cửa, vẻ mặt đầy vui mừng và đắc ý, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh mình làm mất mặt Lý Phàm ngay tại chỗ.

Rốt cục cơ hội báo thù đã đến, lần này anh ta cần phải lấy lại thể diện, phải để Lý Phàm mất mặt trước mặt tất cả mọi người.

Con dã thú nhỏ trong lòng Chu Kiên Cường đang điên cuồng gào thét, dường như mộng đẹp sắp thành sự thật.

Thompson khinh bỉ liếc mắt nhìn Chu Kiên Cường, sau đó đứng dậy nói: “Được rồi, anh hãy nghỉ ngơi cho tốt, tôi cáo từ trước.”

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, ánh mắt Thompson lộ vẻ giễu cợt: “Đúng là một con lợn, thậm chí còn không bằng lợn, kẻ như vậy cũng chỉ có thể dùng làm bia đỡ đạn mà thôi.”

Lẩm bẩm xong, Thompson bước nhanh ra khỏi bệnh viện.

Sau khi cầm vé vào cửa tưởng tượng trong chốc lát, Chu Kiên Cường xốc chăn đắp trên người lên, nhanh chóng xoay người xuống giường.

“Y tá! Y tá mau tới đây, tôi muốn làm thủ tục ra viện.”

“Thưa anh, tốt nhất anh vẫn nên kiểm tra một chút, đột nhiên rơi vào hôn mê nên thận trọng.”

Sau khi đi vào, y tá nói.

“Không cần, cơ thể tôi rất khỏe mạnh, tôi còn có chuyện quan trọng phải hoàn thành. Tôi không thể chờ đợi nữa, đây chính là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, một khắc cũng không thể trì hoãn.”

Nhìn thấy Chu Kiên Cường khăng khăng muốn xuất viện, y tá nhỏ cũng không khuyên can nữa, dẫn Chu Kiên Cường đi làm các thủ tục xuất viện.

Làm xong thủ tục mất hơn nửa giờ, rời khỏi bệnh viện Chu Kiên Cường nhìn đồng hồ, cảm thấy hôm nay không kịp đi tìm Lý Phàm và mặt, đành để tới ngày mai mới đi tìm vậy.

“Người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào cái yên, mình còn phải có một cỗ xe sang trọng mới được, phải hoàn toàn nghiền ép Lý Phàm ở mọi phương diện, khiến tên vô dụng ăn bám kia biết được rốt cuộc thực lực của mình mạnh cỡ nào.”