Chỉ chốc lát sau Thôi Thắng Quân đã đi tới sân khấu đấu giá, bắt tay tượng trưng với Tiêu Liệt, rồi đi tới trước mặt bức tranh, nhìn lên.
Điều thú vị là, nhân viên công tác đưa cho anh ta một cái kính lúp, không ngờ Thôi Thắng Quân lại từ chối…
Trêи sân khấu đấu giá, Thôi Thắng Quân đang xem xét kỹ lưỡng bức tranh thủy mặc ‘Song mã phi nước đại”.
Thông thường để xác định tính xác thực của một bức tranh, chúng ta cần phải sử dụng kính lúp để xem xét kỹ lưỡng chất lượng của vải và mực của họa sĩ, để đưa ra phán đoán tốt hơn.
Mà ông chủ của Tụ Đỉnh Thịnh này, trước khi lên sân khấu cũng không nhận kính lúp đã được nhân viên công tác chuẩn bị, mà lên sân khấu dùng mắt thường quan sát.
Chi tiết này cũng làm cho người dưới sân khấu nghị luận sôi nổi, nhiều người đều cảm thấy người thanh niên này cuồng vọng kiêu ngạo, không hiểu cách giả vờ.
Lý Phàm cũng không hiểu cách làm của Thôi Thắng Quân lắm, vẻ mặt nghi hoặc ngồi chờ kết quả.
Một lúc sau, Thôi Thắng Quân dường như đã đi đến kết luận.
Chỉ thấy anh ta lấy máy ra khỏi túi của mình và nhấn bàn phím, màn hình lớn trêи sân khấu ngay lập tức xuất hiện số ‘600.000.000’.
Nhìn thấy Thôi Thắng Quân ra giá, khán giả dưới sân khấu trong nháy mắt nổ tung, ‘Oa’ một tiếng, thanh âm thảo luận của mọi người càng lúc càng lớn.
Thôi Thắng Quân ngược lại rất bình tĩnh, không nói gì, biểu tình thong dong từ trêи sân khấu đi xuống, trở về chỗ ngồi của mình.
600 triệu? Đó chẳng phải là số tiền Tiêu Liệt đã mua bức tranh này hay sao?
Lý Phàm vốn còn tưởng Thôi Thắng Quân sẽ đưa ra đáp án đặc biệt gì khác, không ngờ anh ta lại làm như vậy, Lý Phàm lúc này càng thêm hoang mang.
Không chỉ Lý Phàm, bao gồm cả rất nhiều khách ở hiện trường cũng khó hiểu được đề nghị này của Thôi Thắng Quân.
“Người trẻ tuổi này rốt cuộc có hiểu bán đấu giá là gì không thế!”
“Sao anh ta có thể đưa ra cái giá như vậy, không phải vừa rồi Tiêu Liệt nói mua bức tranh này với giá 600 triệu hay sao, người này không phải là do Tiêu Liệt ủy thác đấy chứ!”
“Người trẻ tuổi đừng có không hiểu mà giả vờ hiểu…”
Những tiếng nói không đồng ý với giá thầu của Thôi Thắng Quân vẫn chiếm đa số…
Lý Phàm nhìn Thôi Thắng Quân, chỉ thấy anh ta mỉm cười, vẻ mặt thong dong nhìn bức tranh trêи sân khấu, dường như đối với phán đoán của mình vô cùng nắm chắc, hoàn toàn không có chút chột dạ nào.
Chỉ có một cách chứng minh giá thầu của anh ta là đúng hay sai, đó là bản thân mình cũng đi lên để xác định bức tranh đó.
Đối mặt với những người dưới sân khấu đang dần trở nên ồn ào, Tiêu Liệt cầm lấy micro khoát tay nói.
“Các vị, xin hãy yên lặng, các vị xin hãy yên lặng. Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của cậu chủ Thôi của Tụ Đỉnh Thịnh, lập tức nâng giá thầu lên 600 triệu, thật sự là rất nể mặt họ Tiêu này, tuy nhiên qua, kế tiếp tôi hy vọng mọi người ở trêи sân khấu xem xong sản phẩm tạm thời đừng ra giá, đợi tất cả mọi người xem xong, chúng ta sẽ bắt đầu đấu giá, vì sự trật tự của hội trường, xin mọi người vui lòng phối hợp!”
Có Thôi Thắng Quân đánh trận đầu tiên, mọi người nhao nhao tranh giành lên sân khấu tìm hiểu bức tranh thủy mặc này đến tận cùng, không bao lâu sau khán giả đã xếp thành một hàng dài.
Lý Phàm bị khơi dậy sự tò mò tự nhiên không cam lòng tụt lại phía sau, cũng từ chỗ ngồi đứng dậy gia nhập đội ngũ.
Lý Phàm đứng trong hàng cũng không nhàn rỗi, mà quan sát vẻ mặt của từng người đã xem bức tranh, anh phát hiện hầu như tất cả những người đã nhìn qua đều có vẻ hài lòng, xem ra bức tranh này thật sự có giá trị.
Đợi một lúc lâu, cuối cùng đến lượt Lý Phàm lên sân khấu.
Lý Phàm nhận kính lúp từ nhân viên công tác, sải bước đến trước bức tranh thủy mặc.
Không giống như những người khác, Lý Phàm cũng không giơ kính lúp lên quan sát, mà giống như Thôi Thắng Quân, cứ đứng tại chỗ nhìn bức tranh đó.
Lý Phàm tập trung tinh thần nhìn bức tranh trước mắt, ghi nhớ tỉ mỉ dáng vẻ của hai con tuấn mã trong bức tranh, sau đó nhắm mắt lại.
Hai mắt Lý Phàm mở ra, sau đó thở ra một hơi, lập tức xuống sân khấu.
Cảnh tượng này bị Thôi Thắng Quân dưới sân khấu nhìn thấy rõ ràng, mà anh ta còn biết, trong tất cả những người lên sân khấu xem tranh, kể cả mình, Lý Phàm dùng thời gian quan sát ngắn nhất.
Khi Lý Phàm trở về chỗ ngồi, khuôn mặt Phương Nhược Tuyết lộ vẻ sùng bái nói với Lý Phàm.
“Kĩ năng của anh Lý Phàm tốt quá, kính lúp cũng không cần, hơn nữa trong thời gian ngắn đã xem xong, thật sự khiến tôi bội phục!”
Thôi Thắng Quân cũng nói với Lý Phàm một tiếng, giơ ngón tay cái lên với anh, lộ vẻ mặt giống như cười mà không phải là cười.
Một lúc lâu sau, cuối cùng không còn ai lên sân khấu để xem bức tranh.
Tiêu Liệt lại một lần nữa cầm micro đi lên sân khâu, lớn tiếng tuyên bố: “Cuộc đấu giá bắt đầu ngay bây giờ! Những người mua quan tâm đến bức tranh thủy mặc này, nhanh chóng cầm lấy máy trong tay của mình ra giá đi!”
Vừa dứt lời, số trêи màn hình lớn lập tức không ngừng làm mới…
750 triệu… 870 triệu… 1tỷ 0trăm 80 triệu… 1tỷ 200 triệu… 1tỷ 350 triệu…
Tốc độ gia tăng của con số rất nhanh khiến Phương Nhược Tuyết dưới sân khấu nhìn thẳng.
Cuối cùng, con số trêи màn hình dừng lại ở số “2tỷ 0trăm 40 triệu”.
Nhìn thấy cái giá này, Lý Phàm và Thôi Thắng Quân hiểu ý nhìn nhau một cái, mỗi người cười lắc đầu.
Lên sân khấu lấy sản phẩm là một người đàn ông trung niên ngoại quốc với kiểu tóc Địa Trung Hải, trong tay cầm bức tranh thủy mặc chụp ảnh với Tiêu Liệt, tiếp nhận toàn bộ tràng pháo tay nóng bỏng, rồi xuống sân khấu.
Tiêu Liệt đứng trêи đài cầm lấy micro, vẻ mặt tươi cười nói.
“Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của vị khách nước ngoài này! Tiêu Liệt tôi rất vui và hài lòng khi nhìn thấy bức tranh nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của mọi người có mặt ở đây. Tiếp theo, vòng đấu giá thứ hai sắp được tổ chức, sẽ có bốn kiện đồ không thua kém bức tranh thủy mặc kia lên trêи sân khấu đấu giá, xin mọi người vui lòng đón xem!”
Nói xong cũng đi xuống sân khấu trở về chỗ ngồi của mình nghỉ ngơi.
Ha ha, trong nháy mắt đã kiếm được mười bốn tỷ, đổi lại là ai cũng sẽ vui vẻ, Lý Phàm nghĩ, để cho tôi kiến thức xem anh còn có bao nhiêu bảo bối đi!
Không giống như vòng đấu giá đầu tiên, tất cả các sản phẩm được đưa lên sân khấu, vòng thứ hai đưa từng sản phẩm lên sân khấu, chỉ khi nào bán xong một sản phẩm thì mới đưa sản phẩm tiếp theo.
Điều này không chỉ phản ánh việc chú trọng đến vòng đấu giá thứ hai mà còn khiến các vòng đấu giá trở nên đầy ẩn số, điều này làm tăng sự ham muốn của những người đấu giá.
Hình thức của hai vòng đấu được sắp xếp khác nhau đã thể hiện đầy đủ chỉ số IQ xuất sắc của một thương nhân thành công như Tiêu Liệt, cũng làm cho Lý Phàm cảm nhận được, muốn thành một người làm giả đỉnh cao, ngoại trừ phải học được tay nghề tinh xảo, còn phải tìm hiểu lên kế hoạch như thế nào, như vậy mới có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Khi người dẫn chương trình thông báo rằng vòng đấu giá thứ hai bắt đầu, sản phẩm đầu tiên được đưa lên sân khấu dưới sự bảo vệ của nhân viên công tác.
Đó là một hộp vuông tuyệt đẹp.
Người dẫn chương trình đi đến bên cạnh gian hàng, giới thiệu: “Món thứ nhất chúng ta muốn bán là một tác phẩm điêu khắc ngựa bằng đồng thời Chiến Quốc.”
Nói xong chậm rãi mở cái hộp vuông kia.
Đặt ở giữa hộp, là một con ngựa bằng đồng mang theo dấu vết của thời gian nhưng vẫn mang dáng vẻ khỏe khoắn và mạnh mẽ.