Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 545: Lý phàm có tới không




Wallace chỉ huy thành viên chiến đấu hoàn thành việc kiểm soát, xác định xung quanh không có bất cứ nhân tố nguy hiểm rồi sau đó Wallace nhấn nút gọi trêи tai nghe.

“Tất cả em đã được bố trí hoàn thành hết rồi, không phát hiện ra nguy hiểm, hiện trường an toàn, có thể tiến hành giao dịch.”

Lông mày của Laudrew nhíu lại: “Trước tiên anh tiếp xúc với bọn họ đi, xem trạng thái của Thompson một chút, xác định không có vấn đề gì thì tôi sẽ tiến hành trao đổi con tin với bọn họ.”

“Được, như cậu mong muốn.”

Wallace mang theo bốn thành viên chiến đấu sải bước đi về phía Sở Trung Thiên.

Trong lòng của thủ hạ Sở Trung Thiên đều cuống cuồng một mảnh, chỉ là toàn thân Wallace đằng đằng sát khí đã để cho bọn họ phải sợ hãi rồi.

Nói toạc ra thì thủ hạ của Sở Trung Thiên chỉ là một đám lưu manh mà thôi, so với lính đánh thuê chuyên nghiệp như là Wallace đây chính là không thể so sánh nổi.

Nhìn thấy trong ánh mắt của thủ hạ Sở Trung Thiên lộ ra vẻ bối rối, trêи mặt của Wallace xuất hiện nụ cười đắc ý, cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn đã chinh phục.

“Nhìn đi, đây cũng chỉ làm mấy tên lưu manh mà thôi, để chúng ta đến đối phó với những người này thật sự là quá mức cần thiết.”

“Ha ha, cứ coi như là đi du lịch cũng được mà, không biết cuộc sống về đêm ở đây như thế nào, nếu có thể tìm được gái đẹp thì hoàn mỹ rồi.”

“Tôi còn chưa chơi qua gái đẹp da vàng đâu, tranh thủ thời gian kết thúc nhiệm vụ đi, cây súng dài của tôi đã không thể chờ đợi rồi.”

Các thành viên chiến đấu mang theo vẻ mặt hớn hở nghị luận với nhau, cả đám đều không đặt bọn người Sở Trung Thiên vào trong mắt.

Trong xe thương vụ, Khang Văn Hân dùng sức nuốt nước bọt một cái, sợ hãi đến nỗi cả người đang run nhẹ nhẹ.

“Sư phụ, không có vấn đề gì đó chứ, con cảm thấy, con cảm thấy có chút, có chút bất an.”

Mắt nhìn Khang Văn Hân nói chuyện lắp ba lắp bắp, Trần Hiểu Đồng nhịn không được mà liếc mắt nhìn sang.

“Anh lại như thế này nữa rồi, tôi nói chứ lá gan của anh có thể lớn hơn một chút được không vậy, dáng vẻ nhát như chuột này thật sự làm anh Lý Phàm mất mặt đó.”

“Tôi như vậy là có bóng ma tâm lý hồi lúc nhỏ, nhìn thấy những người hung dữ thì sẽ cảm giác sợ hãi.”

Đôi môi của Khang Văn Hân cũng đều đang run rẩy.

Lý Phàm móc một điếu thuốc lá ra đưa cho Khang Văn Hân: “Nè, hút thuốc để bình tĩnh một chút đi, đừng có khẩn trương như vậy, cứ coi như cậu bắt đầu thi đua xe là được rồi.”

“Cái này sao có thể giống như bắt đầu thi chạy xe được chứ, nếu như thật sự chạy xe thì con không sợ đâu.”

Khang Văn Hân vẫn nhận lấy điếu thuốc lá Lý Phàm đưa tới, quẹt hai lần mới ra lửa, nhóm lửa rồi lại hung hăng hít một hơi.

“Khụ khụ.”

Khang Văn Hân bị hơi khói hun chảy cả nước mắt, dùng sức kho khan hai tiếng.

Ánh mắt của Trần Hiểu Đồng di chuyển một chút, cảm thấy có phải mình lên giả bộ như có dáng vẽ sợ hãi trốn ở trong ngực của Lý Phàm.

Tiến đến bên cạnh Lý Phàm, hai tay của Trần Hiểu Đồng ôm chặt lấy eo của Lý Phàm.

Lý Phàm giật mình, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trần Hiểu Đồng: “Đừng có ôm tôi, đợi một lát nữa có tình huống xảy ra tôi phải đi xuống dưới.”

“Vậy đợi đến lúc đó thì em sẽ buông ra, hiện tại người ta sợ hãi lắm đó.”

Trần Hiểu Đồng điả vờ vô cùng đáng thương mà nói.

Lý Phàm đã hoàn toàn bó tay với Trần Hiểu Đồng rồi, nghĩ thầm bị cô ta chiếm chút tiện nghi thì thôi đi, trước tiên vẫn nên chú ý tình hình ở bên ngoài.

Wallace chạy đến trước mặt Sở Trung Thiên, một bộ dạng ngạo mạn không thèm nhìn sắc mặt người ta: “Trước khi giao dịch, tôi muốn xác nhận tình huống thân thể và tinh thần của Thompson trước đã.”

“Con trai của tôi đâu, tôi cũng muốn xác nhận tình huống thân thể và tinh thần của con trai tôi.”

Sở Trung Thiên thấp giọng nói.

Cạch.

Âm thanh kéo xuống vang lên, bốn tên thành viên trong đội chiến đấu sau lưng Wallace đã giơ cây súng ở trong tay.

“Má nó, các người không có chỗ mặc cả đâu, bọn tôi không trực tiếp nổ súng cướp người là đã cho cách người mặt mũi lắm rồi.”

“Dùng cách nói của các người, tuyệt đối không nên cho thể diện mà không cần, nếu không thì hậu quả sẽ khiến cho các người vô cùng hối hận.”

Thành viên đội chiến đấu lớn tiếng la hét, mỗi một người đều là dáng vẻ không ai bì nổi.

Nhóm thủ hạ của Sở Trung Thiên mặc dù tay mò cây súng ở bên hông, nhưng mà không ai dám rút súng ra.

“Ông Thiên cứ để cho bọn họ nhìn đi, nhìn một chút cũng không có việc gì đâu.”

“Đúng rồi đó đúng rồi đó, mấy người này ngang ngược như vậy, mà cây sung của bọn họ lại càng cường đại, chúng ta căn bản cũng không phải là đối thủ của bọn họ.”

Thủ hạ của Sở Trung Thiên ở một bên khuyên lơn.

Trong lòng Sở Trung Thiên cũng có chút rối rắm, thế là ông ta liền hạ mình trước, gật đầu nối: “Mang Thompson tới đây.”

“Vâng.”

Rất nhanh sau đó, hai tên đàn em liền dẫn Thompson tới, mấy ngày nay Thompson cũng sống coi như an nhàn sung sướиɠ, ngoại trừ không thể tự do hành động thì những đãi ngộ khác đều theo tiêu chuẩn cao nhất.

Thompson nhìn bọn người Wallace giống như là thấy được người nhà.

“Ồ, oh my god, các người cũng đã đến rồi, các người nhanh chóng mang tôi rời khỏi cái nơi quỷ quái đáng chết này đi, tôi muốn trở về nghỉ hưu dưỡng lão, cho tôi đi làm cao bồi miền tây cũng được.”

“Thompson đáng chết, xem ra cậu vẫn còn bình thường, vì cậu mà chúng tôi phải chạy ngàn dặm xa xôi tới đây, cậu thật là đáng chết.”

Wallace vui đùa nói.

“Không không không, cho dù tôi có chết thì tôi cũng phải chết trong trang trại của mình, không nên chết ở chỗ này, nhanh đưa tôi về đi, nhanh nhanh trao đổi đi.”

Wallace quan sát Thompson mấy lần, sau khi xác định Thompson không có bất cứ vấn đề gì mới giơ tay lên chạm chạm vào tai nghe.

“Laudrew, ở phía bên này hoàn toàn bình thường, Thompson không có bất cứ vấn đề gì.”

“Được, vậy thì chuẩn bị giao dịch đi.”

Laudrew vỗ gỗ Sở Phương Thành ở bên cạnh: “Thằng nhóc may mắn, đi theo tôi, giao dịch sắp được tiến hành rồi, nhưng mà tôi hi vọng là cậu ngoan ngoãn nghe lời một chút, nếu như lộn xộn thì chỉ có thể ăn súng thôi.”

“Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không hành động lung tung đâu, tôi nhất định sẽ nghe lời.” Sở Phương Thành sợ hãi gật đầu nói.

Laudrew dẫn theo Sở Phương Thành bước xuống xe, chậm rãi ung dung đi tới.

Ánh mắt của Sở Trung Thiên vẫn nhìn chăm chú vào trêи người con trai của mình, nhìn thấy con trai mình bình yên vô sự, nước mắt lại nhịn không được mà đảo quanh trong hốc mắt.

“Ba ơi.” Sở Phương Thành gọi một tiếng muốn chạy về phía Sở Trung Thiên thì Laudrew lại dùng súng đè vào sau đầu của Sở Phương Thành.

“Lời tôi vừa mới nói, cậu quên rồi hả?”

Laudrew âm trầm nói.

Sở Phương Thành lập tức dừng bước chân lại, dùng sức gật đầu: “Tôi, tôi nhớ chứ, chỉ, chỉ là có chút kϊƈɦ động, cho nên, cho nên…”

“Từ từ đi qua, cái mà chúng tôi muốn chính là thời gian, tôi không hi vọng lại xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.”

“Dạ dạ.”

Sở Phương Thành dằn xuống nội tâm kϊƈɦ động, chậm rãi cất bước đi tới.

Cảnh tượng lúc nãy làm trái tim của Sở Trung Thiên nhảy lên đến cuốn họng, cuối cùng nhìn thấy con trai của mình không có chuyện gì, lúc này Sở Trung Thiên mới hơi yên tâm.

“Tranh thủ thời gian trao đổi đi, chúng ta đồng thời thả người.”

Sở Trung Thiên cất cao giọng nói.

Laudrew nở nụ cười lắc đầu nói: “Không cần phải gấp đâu, tôi muốn biết Lý Phàm có đến không, thật sự rất muốn gặp cậu ta.”