“Lương Ngọc, Lương Ngọc mau tới cứu tôi!”
Bát Gia chống người ngồi dậy, trong miệng lớn tiếng hô lên.
Trong bóng râm cách đó không xa vụt qua một cái bóng, Lương Ngọc mặc bộ đồ đen của nhẫn giả xuất hiện ở bên cạnh Bát Gia.
“Bát Gia đừng hoảng, Lương Ngọc ở đây.”
Lương Ngọc rút ra con dao ở thắt lưng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lý Phàm.
“Nữ nhẫn giả? Có chút thú vị.”
Khóe môi của Lý Phàm cong lên lộ ra nụ cười khẽ, ánh mắt thích thú đánh giá Lương Ngọc.
Lông mày của Lương Ngọc nhíu lại, cảm thấy ánh mắt của Lý Phàm là sự khinh thường đối với mình.
“Bát Gia, mời ông rời đi, nơi này giao cho Lương Ngọc là được.”
Lương Ngọc không có nắm chắc sẽ thắng Lý Phàm, nhưng cảm thấy mình kéo dài một chút thời gian là có thể làm được.
“Lý Phàm ngày chết của cậu tới rồi, Lương Ngọc, cô giết cậu ta cho tôi, tôi ra ngoài đợi tin tức của cô.”
Bát Gia lảo đảo từ trên đất đứng dậy, hoảng hốt tiếp tục bắt đầu bỏ chạy.
Lý Phàm lắc đầu, vòng qua Lương Ngọc đuổi theo Bát Gia, thân hình của Lương Ngọc lóe lên, bám theo bước chân của Lý Phàm, ngăn cản đường đi của Lý Phàm.
“Có tôi ở đây, anh đừng mơ tiến thêm một bước.”
Lương Ngọc quát một tiếng, phóng phi tiêu nhẫn tiêu trong tay về phía Lý Phàm.
Phi tiêu nhẫn giả mang theo tiếng gió vèo vèo, như một đường ánh sáng màu đen, bay thẳng về phía Lý Phàm.
Hai tay của Lý Phàm ở trên không tạo ra từng đạo tàn ảnh, tựa như trống rỗng xuất hiện hàng nghìn hàng vạn cánh tay, khi tàn ảnh cánh tay biến mất, ngón tay của Lý Phàm đã kẹp lấy sáu phi tiêu nhẫn giả mà Lương Ngọc phóng ra.
“Có qua có lại mới toại lòng nhau.”
Cổ tay của Lý Phàm hơi run, phong ra sáu chiếc phi tiêu nhẫn giả kẹp trong kẽ tay.
Tốc độ của phi tiêu nhẫn giả càng nhanh hơn lúc tới, trong lòng Lương Ngọc thầm sửng sốt, lập tức vụt người tránh né.
Chỉ có bốn chiếc phi tiêu nhẫn giả là phóng về phía Lương Ngọc, hai chiếc còn lại phóng về Bát Gia đang tháo chạy.
Lương Ngọc khi tránh né được bốn chiếc phi tiêu nhẫn giả mới cảm giác được điều không đúng, khi muốn nhắc nhở Bát Gia thì đã xong rồi.
Phụt phụt.
Hai chiếc phi tiêu nhẫn giả đâm vào chân trái chân phải của Bát Gia, hai chân của Bát Gia mềm oặt trực tiếp ngã nhào ra đất.
Nước mắt đau đớn của Bát Gia đều trào ra rồi, xoay người nhìn sang Lương Ngọc đuổi tới: “Đây là chuyện gì, cô giết cậu ta cho tôi, bây giờ giết cậu ta!”
Lương Ngọc từ từ gật đầu, kim chủ dưới sự bảo vệ của cô ta bị thương, điều này đối với Lương Ngọc mà nói là một sự sỉ nhục.
Thân hình lóe lên, Lương Ngọc biến mất ở trong bóng râm bên cạnh, giống như biết thuật ẩn thân trống rỗng biến mất vậy.
“Ha ha ha, nhìn thấy không, đây là bản lĩnh của nhẫn giả, chỉ cần có nơi có bóng râm, nhẫn giả có thể hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa, cậu đợi chết đi!”
Bát Gia nhịn đau lăn lộn trên đất, lăn tới trong bóng râm ở góc tường.
Bởi vì tin tưởng kỹ năng của Lương Ngọc, Bát Gia cảm thấy ở trong bóng râm là tuyệt đối an toàn, Lý Phàm chỉ cần dám bước vào bóng râm một bước, chắc chắn sẽ bị Lương Ngọc không chút tiếng động mà giết chết.
Mấy năm nay Bát Gia gặp vô số nguy hiểm, nhưng chỉ cần ở trong bóng râm, chỉ cần có Lương Ngọc ở đó, tất cả nguy hiểm đều được hóa nguy thành an.
Bát Gia tin lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Cười gằn nhìn Lý Phàm đứng ở rìa bóng râm, Bát Gia giơ ngón cái, khiêu khích nói: “Cậu vừa rồi không phải là rất trâu bò sao, không phải là nói bản thân là kỳ tài bẩm sinh sao, tới đi, cậu trâu bò vậy thì đi vào trong bóng râm đi, cậu chỉ cần bước vào, Lương Ngọc có thể đưa cậu xuống địa ngục!”
Lý Phàm nheo mắt nhìn bóng râm, trong một khoảng bóng râm cực lớn, ngoài Bát Gia ra thì cũng không nhìn thấy bất kỳ ai rồi, nhẫn thuật của Lương Ngọc rất thành công, ẩn nấp không có một chút kẽ hở.
Một chân bước vào trong bóng râm, cơ thể của Lý Phàm từ từ hướng về trước, thử tìm kiếm sự tồn tại của Lương Ngọc.
Xung quanh không có một chút động tĩnh gì, không khí lưu động không có chút thay đổi, Lý Phàm yên lòng tiếp tục đi về trước.
Một bước, hai bước, ba bước, căn bản không có bất cứ nguy hiểm gì xảy ra, giống như nữ nhẫn giả Lương Ngọc đã trốn đi rồi.
Nét tươi cười trên mặt của Bát Gia càng lúc càng sâu, người cảnh giác đi về phía trước bóng râm, cố thử tránh né công kích của Lương Ngọc như Lý Phàm, Bát Gia từng thấy mấy người rồi.
Hai lần trước Bát Gia còn sẽ bởi vì ép sát của bọn họ mà cảm thấy sợ hãi, nhưng sau khi Lương Ngọc trở thành thủ hạ, Bát Gia đã có thể lộ ra nụ cười.
Phải chết rồi, Lý Phàm đáng chết chỉ cần tiến thêm về trước hai bước nữa thì cậu ta sẽ chết! Trong lòng Bát Gia tràn ngập mong chờ, muốn nhìn thấy dáng vẻ Lý Phàm chết đi.
Lý Phàm dường như buông lỏng cảnh giác, bước chân bỗng cất nhanh, rảo bước lao về phía Bát Gia.
Một tia hàn quang xuất hiện ở đằng sau Lý Phàm, Lương Ngọc đột nhiên xuất hiện ở đằng sau Lý Phàm, con dao găm không chút âm thanh xé rách không khí, đâm về sau tim của Lý Phàm.
“Ha ha ha.”
Bát Gia mở miệng cười thành tiếng, giống như đã nhìn thấy dáng vẻ bị đâm xuyên tim của Lý Phàm.
Lông mày của Lý Phàm hơi nhướn lên, bỗng xoay người đối mặt với Lương Ngọc.
Lương Ngọc trong lòng sửng sốt, động tác trên tay càng nhanh hơn, con dao mắt thấy sắp đâm vào tim của Lý Phàm.
Hai tay của Lý Phàm hợp lại, kẹp chặt con dao của Lương Ngọc trong tay.
“Á.”
Tiếng cười của Bát Gia bỗng ngưng lại, kinh ngạc nhìn hai tay Lý Phàm kẹp chặt con dao của Lương Ngọc: “Cậu, cậu sao có thể phát hiện ra Lương Ngọc!”
“Ông nói cho tôi biết.”
Lý Phàm thản nhiên mỉm cười, nhấc chân đá vào bụng Lương Ngọc.
Lương Ngọc trong lúc không kịp đề phòng bị Lý Phàm đá một cước, cả người bị đá ra xa 5- 6 mét.
Lương Ngọc nằm trên đất hai tay ôm lấy bụng, cả người gập thành một cục, như con tôm hùm bị hấp chín.
Lương Ngọc đau đớn tới mức nghi ngờ cuộc đời nhìn Lý Phàm, trong ánh mắt tràn ngập sự nghi ngờ và khó hiểu, nghĩ không ra bản thân ẩn nấp giữ như vậy, Lý Phàm làm sao phát hiện được.
Bát Gia rúc vào trong góc, sau lưng dán chặt vào bức tường, thậm chí Bát Gia đều đang nghĩ, ông ta nếu như biết thuật dính tường thì tốt biết bao.
“Tôi sao lại nói cho cậu được chứ! Tôi căn bản không có nói gì được chưa hả!”
Bát Gia kinh sợ gầm lên.
“Bởi vì vẻ tươi cười của ông đã bán đứng ông, khi đắc ý nhất định phải khiêm tốn, ông không hiểu sao?”
Lý Phàm nhàn nhạt nói, đưa tay túm lấy cổ của Bát Gia.
Bát Gia bị Lý Phàm xách lên, cả người đều không ổn rồi, không ngờ sẽ bởi vì vẻ tươi cười của mình, khiến một đòn tất sát của Lương Ngọc bị bất bại.
“Sao có thế, không nên, tôi chỉ là cười một cái, chỉ là cười một cái mà thôi!”
“Khi Lương Ngọc công kích tôi, ông đều cười nham hiểm, đây không phải là hành vi trong lúc hoảng sợ nên có, sau này phải chú ý nhiều, đổi thành đối thủ khác, sẽ không nhân từ giống như tôi đâu.”
Lý Phàm nói xong bóp miệng của Bát Gia, từ trong túi móc ra một chiếc hộp gấm nhỏ hình bát giác.
Nhìn thấy chiếc hộp gấm trong tay Lý Phàm, mắt của Bát Gia lập tức trợn to, sự kinh sợ trong ánh mắt đều sắp trào ra rồi.
“Đây là Truy Hồn Đan! Cậu sao lại có Truy Hồn Đan!”
Bát Gia sửng sốt tới mức co rúm người, giọng nói trong lúc căng thẳng, âm thanh phát ra đều trở nên khàn khàn.
“Tiền Phúc làm cho tôi, Truy Hồn Đan và thuốc giải tồn tại trong môn đều nằm trong tay tôi.”
Lý Phàm nói xong thì mở chiếc hộp nhỏ ra, đem viên thuốc màu nâu trong hộp nhét vào trong miệng của Bát Gia.
Viên thuốc vào miệng lập tức tan ra, trở thành một dòng khí nóng tiến vào trong cơ thể của Bát Gia.
Bát Gia với vẻ vô cùng đau đớn: “Cậu quá ác rồi! Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì!”