Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 370: Đánh một trận




Bát Gia ở trong tầng hầm của căn biệt thự tay trái tay phải mỗi bên ôm một người đẹp, những ngày này ở Hán Thành, Bát Gia vì để an toàn, cho nên cửa cũng không có bước ra, hơn nữa luôn ở trong tầng hầm an toàn nhất.

Dù sao có Lý Phàm ở Hán Thành, tuy Bát Gia khinh thường Lý Phàm, nhưng đội cảnh vệ của Long Môn ở bên cạnh Lý Phàm vẫn là không thể không phòng.

Có điều lúc này ôm hai người đẹp, Bát Gia lại có hơi tâm thần bất định, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy bất an, giống như có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra vậy.

Nhìn thấy sắc mặt của Bát Gia có chút nghiêm nghị, một người đẹp cầm ly rượu đưa tới bên miệng của Bát Gia: “Gia, uống ngụm rượu đi, uống rượu thì sẽ vui vẻ.”

Bát Gia mỉm cười, ôm người đẹp nói: “Dùng ly uống không thú vị, dùng cái miệng của em tới đút cho gia.”

“Gia thật hư mà.”

Người đẹp nũng nịu một câu, cầm ly rượu uống một ngụm, sau đó đưa đôi môi kiều diễm đến gần miệng của Bát Gia.

Khi Bát Gia đang muốn hút rượu ngon trong miệng người đẹp ra, tiếng chuông điện thoại reo lên.

Thân hình hơi khựng lại, Bát Gia có hơi thô bạo đẩy người đẹp ra: “Fuck ai gọi điện, dám phá hỏng tâm trạng vui vẻ của ông đây.”

Cầm điện thoại lên nhìn màn hình, nhìn hai chữ Tiền Phúc lấp nháy trên màn hình, lông mày của Bát Gia nhíu thành một đường.

“Ông già này sao lại gọi điện cho mình.”

Bát Gia lẩm bẩm một tiếng, do dự giây lát, khi cuộc gọi sắp tự động tắt thì Bát Gia đã ấn nút nghe.

“Alo, ông già này ông không cố gắng làm chân chó của ông đi, gọi điện cho tôi làm cái rắm gì.”

Bát Gia thô bạo nói.

Trên mặt Tiền Phúc vụt qua vẻ bất mãn, bởi vì mệnh lệnh của Lý Phàm, mới nhịn không có chửi tục với Bát Gia.

“Không nói nhảm với ông, thiếu chủ muốn gặp ông.”

“Thiếu chủ? Gặp tôi? Các ông là muốn mai phục à? Tưởng tôi là kẻ ngu, sẽ dễ dàng mắc câu của các ông như vậy sao.”

Bát Gia cười lạnh rồi nói.

“Mai phục ông có tác dụng gì, Long hậu sắp tới rồi, mai phục ông còn không bằng trực tiếp mai phục Long hậu, ông thật sự cho rằng ông có thể được thiếu chủ để vào trong mắt sao, đối với thiếu chủ mà nói, ông chỉ là một con sâu thối mà thôi.”



Những lời của Tiền Phúc, khiến sắc mặt của Bát Gia tức đến đỏ bừng, hận không thể ngay lập tức xông tới trước mặt Tiền Phúc, xé nát cái miệng của Tiền Phúc.

“Ông khiến tôi rất tức giận biết không hả, những thủ vệ ở bên cạnh thiếu chủ đó, đều không đủ cho thủ hạ của tôi nhét kẽ răng, chỉ là tôi tội nghiệp cho cậu ta, mới luôn không có dùng thủ động thủ lực với cậu ta mà thôi.”

“Đừng nói những thứ vô dụng đó, chỉ cần nói ông có đi gặp thiếu chủ hay không thôi, ông nếu không đi thì tôi báo lại với thiếu chủ.”

Bát Gia rơi vào trầm mặc, có đi gặp Lý Phàm hay không là một vấn đề rất khó chọn, đi thì sẽ gặp nguy hiểm, nhưng không đi, Bát Gia lại tò mò Lý Phàm muốn gặp mặt ông ta để nói cái gì.

Lòng tò mò giống như một cái móng vuốt của con mèo, cào vào trong tâm gan của Bát Gia, càng cào càng cảm thấy khó chịu, càng muốn đi gặp Lý Phàm.

“Ông gửi địa vị của cậu ta cho tôi trước, sau đó tôi suy nghĩ một lát, trong vòng nửa tiếng sẽ trả lời cho ông.”

“Ông vẫn là gan nhỏ như vậy, cho ông nửa tiếng để suy nghĩ.”

Tiền Phúc cúp máy, gửi định vị mà Lý Phàm gửi tới cho Bát Gia.

Bát Gia sau khi nhìn định vị, trầm giọng nói: “Tra thử vị trí này, ngoài ra tra động thái hôm nay của Lý Phàm, còn cả vị trí của những thủ vệ đó của cậu ta.”

“Rõ.”

Thủ hạ lấy máy tính ra, bắt đầu tiến vào hệ thống tìm kiếm của camera giám sát thành phố, điều tra động thái của Lý Phàm và thủ vệ Long Môn.

Rất nhanh tư liệu đã được tổng hợp lại, động thái của Lý Phàm cũng xuất hiện.

“Lý Phàm đang ở một công xưởng bỏ hoang của ngoại ô thành phố, công xưởng bỏ hoang thuộc sở hữu của nhà họ Tần ở Tỉnh Thành, căn cứ theo sự thể hiện của tư liệu, công xưởng đó bị xem là nơi dừng chân của sát thủ và lính đánh thuê.

“Camera giám sát thành phố ở gần công xưởng bỏ hoang đó hiển thị, hôm nay nhóm người đầu tiên tiến vào có Tần Kế Nghiệp và vệ sĩ của cậu ta, nhóm thứ hai là mười mấy tên sát thủ, nhóm thứ ba là một mình Lý Phàm, cuối cùng là đoàn lính đánh thuê do Thiên Nam Binh Vương Diệp Trung Thiên dẫn.”

“Vị trí của thủ vệ Long Môn bây giờ cách Lý Phàm hơn 20km, căn cứ theo tư liệu mà phán đoán, bọn họ chắc là đang bảo vệ Cố Họa Y vợ của Lý Phàm.”

Từng tư liệu được đọc ra, Bát Gia hút thuốc, lặng lẽ suy tư.

“Thủ vệ của Long Môn không có ở bên cạnh, ngược lại trộn lẫn với một đám sát thủ lính đánh thuê, lẽ nào cậu ta là muốn dựa vào sát thủ và lính đánh thuê đối phó mình? Con mẹ nó thật là ấu trĩ, mình thấy cậu ta ở Hán Thành làm kẻ vô dụng làm mức IQ đều hạ thấp rồi.”

Nghĩ đến mọi loại tin đồn trước đây của Lý Phàm, trên mặt Bát Gia lộ ra nụ cười khinh thường.



Chỉ cần không có thủ vệ của Long Môn ở đó, sát thủ lính đánh thuê dì đó đều không phải vấn đề, Bát Gia ẩn ẩn cảm thấy đây là một cơ hội tốt.

Nếu như có thể túm được Lý Phàm dày vò một phen, sau đó dạy ra một thiếu chủ Long Môn ngoan ngoãn nghe lời giao cho Long hậu, thiết nghĩ Long hậu sẽ rất hài lòng.

Bát Gia rất nhanh bị lợi ích mê hoặc, cảm thấy dường như nhìn thấy tương lai tốt đẹp.

Rút điện thoại gọi điện tới số của Tiền Phúc, Bát Gia vui vẻ cười nói: “Ha ha, Tiền Phúc lão già ông, có phải là cảm thấy làm cái chân chó này không có hy vọng rồi, cho nên muốn trực tiếp bán thiếu chủ, ha ha ha.”

“Bớt nói linh tinh, chỉ là thiếu chủ không nghe lời khuyên cản của tôi mà thôi, tôi cảnh cáo ông, gặp thiếu chủ tốt nhất thành thật một chút, ông nếu như dám làm gì bất lợi với thiếu chủ, tôi sẽ theo giết ông tới chân trời góc bể!”

“Ông nói tôi sợ quá, đợi tôi gặp tên phế vật đó xong rồi nói tiếp, đường đường thiếu chủ Long Môn lại ở rể nhà người ta đã đủ mất mặt rồi, còn con mẹ nó làm phế vật mấy năm, hình tưởng của Long Môn đều hủy ở trong tay cậu ta rồi.”

Tiền Phúc nghẹn lời một trận, hình tưởng mấy năm nay của Lý Phàm, quả thật đối với Long Môn mà nói là một sự sỉ nhục, sau này nếu như câu chuyện này của Lý Phàm truyền ra ngoài, sợ là Long Môn đều sẽ trở thành trò cười trong các thế lực lâu đời đó.

Bát Gia cúp máy, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn hai cáo: “Chuẩn bị xe, đến công xưởng bỏ hoang, trên người cẩn thận phòng bị, đến công xưởng các người tăng cường cảnh giới, đưa ra một phương án đối phó những lính đánh thuê và sát thủ đó.”

“Rõ.”

Các thủ hạ vệ sĩ lần lượt hành động, bắt đầu xuất phát tiến hành chuẩn bị cho Bát Gia.

Bát Gia nhìn bóng râm của trong căn phòng, thần sắc nghiêm túc nói: “Lương Ngọc, sự an toàn lần này của tôi toàn bộ dựa vào cô rồi, bọn họ tôi không tin được.”

“Yên tâm, có tôi ở đây ai cũng không làm ông bị thương được.”

Bát Gia gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần.

Rất nhanh thủ hạ tới báo phương án, Bát Gia sau khi nghe rồi đứng dậy đi ra ngoài, bóng râm trong phòng vụt qua một cái bóng màu xám.

Cái bóng màu xám không có gây ra sự phát giác của bất kỳ ai, lẳng lặng ngưng tụ cùng với cái bóng của Bát Gia.

Bước chân của Bát Gia hơi khựng lại, sau đó khóe miệng cong lên lộ ra nét cười nhàn nhạt.

“Vẫn là Lương Ngọc dựa vào được, bỏ ra cái giá cao như vậy, không có uổng phí, đều nói tìm kiếm sự giàu có trong nguy hiểm, lần này tôi sẽ đánh một trận tử tế.”

Đã chuẩn bị kỹ lượng Bát Gia lên chiếc Mercedes-Benz đống đạn được làm riêng, đội xe từ từ khởi động, lái ra khỏi biệt thự, chạy về phía công xưởng bỏ hoang.

Đội xe sau khi lái đi, Lương Ngọc đi ra khỏi biệt thự, dưới ánh mặt trời sáng chói, cái bóng của Lương Ngọc nhạt tới mức gần như không có.