Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 338: Khăng khăng tìm chết




Đội trưởng vệ sĩ luôn quan sát tình hình ở bên ngoài.

Nhìn thấy đám xã hội đen bày ra trận hình đột kích, hơn nữa đồng thời lấy ra hai Badoca, đội trưởng vệ sĩ phát ra tiếng kêu kinh ngạc: “Ôi đậu xanh! Bọn chúng lấy Badoca ra rồi, tôi kiến nghị vẫn nên hai tay ôm đầu đầu hàng đi!”

Đối diện với sự đe doạ từ hoả lực hạng nặng, đám vệ sĩ đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, cảm thấy cái này căn bản không phải là thứ mà sức người có thể chống lại được.

Kruff hai tay ôm đầu, cố gắng khiến cơ thể mình co lại thành một cục, chỉ như vậy mới có thể khiến anh ta có thêm một tia cảm giác an toàn.

“Fuck, tôi không muốn đầu hàng, ra ngoài chỉ còn con đường chết, các người phải bảo vệ tôi!”

Giọng nói của Kruff đã mang theo tiếng khóc.

Đám người Hoàng Tử Hiên nhìn thấy Badoca, tâm trạng càng thêm hoảng sợ, không ít người bắt đầu khóc lóc.

“Xong rồi, sao tôi lại đi tham gia cái bữa tiệc chết chóc này chứ, tôi đáng lẽ không nên tới.”

“Hồi nãy đáng lẽ không nên nhìn bọn họ nhắm tới cậu chủ Mã, bây giờ cậu chủ Mã tức giận rồi, chúng ta chỉ e sẽ trở thành người chôn cùng.”

“Ai cứu bọn tôi với, không biết khấu đầu cầu xin cậu Mã, cậu Mã có bỏ qua không nữa.”

Nhìn đám nhân vật nổi tiếng đang sợ hãi, trong ánh mắt của đám xã hội đen lộ ra thần sắc khinh miệt, đám nhân vật nổi tiếng này ở trong mắt bọn chúng, chả khác gì đám heo mập cả.

Mã Gia Thành chơi đùa với khẩu súng trong tay, ánh mắt oán độc mà nhìn bên trong: “Anh Cường, có cần phải dùng Badoca không, trực tiếp giết chết thì không còn vui nữa rồi.”

“Yên tâm, chỉ là hù doạ bọn chúng một chút, cậu không cảm thấy doạ nạt người khác vui hơn sao.”

Trên mặt Trương Cường lộ ra nụ cười bệnh hoạn.

Lý Phàm nhìn tình hình bên ngoài một cái, nhìn thấy đám xã hội đen bắt đầu lắp đạn vào trong Badoca, biết đã không còn thời gian để do dự nữa, nếu như đối phương thực sự dùng Badoca thì Lý Phàm cũng không thể nào xoay chuyển tình thế.

“Đợi anh về đón em.”

Lý Phàm giãy thoát khỏi tay của Cố Hoạ Y, sải bước lớn đi về phía cửa.

“Anh, anh nhất định phải quay lại.”

Cố Hoạ Y hét lên một cách xé tâm xé phổi.

Đám vệ sĩ há hốc mồm mà nhìn Lý Phàm đi ra ngoài, đều không hiểu Lý Phàm lấy đâu ra dũng khí, không phải nên hai tay giơ cao ngọn cờ trắng đi ra ngoài sao!

Kruff nhìn bóng lưng của Lý Phàm thông qua khe hở trên ngón tay mình, lẩm bẩm nói: “Thằng nhóc này sao lại liều lĩnh như vậy, sẽ không khơi dậy sự hiểu lầm của bọn chúng chứ, Thượng đế của tôi, ngài mau tới cứu tín đồ trung thành Kruff của ngài đi.”

Lý Phàm đẩy cửa ra, mỉm cười mà nhìn Trương Cường và Mã Gia Thành, hoàn toàn ngó lơ họng súng đang nhắm vào mình ở xung quanh.

“Tôi ra ngoài rồi, nhiều họng súng nhắm vào tôi như vậy, có phải các người đều rất sợ tôi không.”

Lý Phàm nhàn nhạt nói.

“Cái rắm! Mẹ nó ai lại sợ một thằng nghèo như mày chứ, ông đây mang nhiều người tới báo thù như vậy, mày có cảm thấy sợ không, ha ha ha!”

Mã Gia Thành đắc ý mà nói.

“Sợ? Hoàn toàn không, ngược lại cảm thấy có chút kích thích.”

Lý Phàm vừa nói vừa đi về phía Mã Gia Thành.

Trương Cường khẽ híp mắt lại, đánh giá Lý Phàm từ trên xuống dưới, ngoại trừ cảm thấy Lý Phàm to gan ra thì Trương Cường không còn nhìn ra vấn đề gì khác nữa.

Nhưng Trương Cường vẫn thầm cảnh giác, bàn tay cầm súng khẽ siết chặt lại, đạt đến tư thái sẵn sàng giơ súng lên bắn vào bất kỳ lúc nào.

Mã Gia Thành nhìn thấy Lý Phàm đi tới, ngọn lửa giận được thiêu đốt trong lòng hắn ta, giơ súng lên chỉ vào Lý Phàm nói: “Tiểu tử mày rất gan dạ đó, vậy mà lại dám một mình đi ra ngoài, nào, đến trước mặt ông đây quỳ xuống, để ông đây dạy dỗ mày đàng hoàng.”

Khi Lý Phàm đi đến cách trước mặt Mã Gia Thành năm mét, Trương Cường lạnh giọng nói: “Ngừng lại, đứng ở đó là được rồi.”

Năm mét đối với Trương Cường mà nói là khoảng cách an toàn, cho dù Lý Phàm có muốn liều mạng trước khi chết thì muốn vượt qua khoảng cách năm mét, cũng cần khoảng hai ba giây, hai ba giây này đã đủ để cho Trương Cường bắn chết Lý Phàm rồi.

Đám xã hội đen ở hai bên trái phải đã di chuyển họng súng, chỉ có đám người Lục Tử đứng đằng sau Trương Cường là vẫn giơ súng chỉ vào Lý Phàm.

“Quỳ xuống! Có nghe thấy không!”

Mã Gia Thành dùng súng chỉ vào Lý Phàm thét.

“Quỳ, là không thể quỳ được, nếu anh quỳ với tôi thì có lẽ tôi sẽ cho anh một con đường sống.”

Lý Phàm nhàn nhạt mà cong môi cười nói.

“Ha ha ha, mẹ nó mày đến để bày trò cười đúng không, mày tưởng làm ông đây cười rồi thì có thể khiến ông đây tha cho mày sao!”

Mã Gia Thành tiến lên trước hai bước, dùng họng súc ghì lên đầu não của Lý Phàm.

“Mẹ nó mày rất huênh hoang đó, tưởng ông đây không dám nổ súng có đúng không, ông đây phải lấy cái mạng chó của mày!”

Mã Gia Thành trong cơn tức giận đã mất đi lý trí, ngón tay dùng sức định bóp cò.

Trong ánh mắt Lý Phàm loé qua một ánh sáng lạnh, hai tay bắt lấy bàn tay cầm súng của Mã Gia Thành với động tác nhanh như sấm sét.

Không đợi Mã Gia Thành bóp cò, Lý Phàm đã túm lấy cổ tay của Mã Gia Thành.

Dùng sức vặn một cái, cổ tay của Mã Gia Thành phát ra tiếng răng rắc, bàn tay cong lại thành một độ cong quỷ dị, mà súng đã rơi vào trong tay của Lý Phàm.

Lúc này Trương Cường mới phản ứng lại là đã xảy ra chuyện gì, lúc vội vàng giơ súng lên, Lý Phàm đã bóp cò.

Pằng pằng pằng.

Một tràng tiếng súng vang lên, Lý Phàm đã bắn hết đạn chỉ trong chớp mắt, mà đám người Trương Cường Lục Tử ở đối điện đều đã bị một súng chết toi, ở giữa mi tâm mỗi người đều có thêm một lỗ đạn.

12 phát, 12 tên xã hội đen ngã xuống.

Lúc đám xã hội đen ở hai bên vừa hồi thần lại thì Lý Phàm đã buông Mã Gia Thành ra, cúi người xông về phía thi thể của Trương Cường.

Đám xã hội đen đỏ mắt căn bản không chú ý đến Lý Phàm đã rời đi, cùng nhau bóp cò quét về phía của Mã Gia Thành.

Pằng pằng pằng.

Trong tiếng súng kịch liệt, cơ thể của Mã Gia Thành run rẩy từng cơn, trên người có thêm vô số lỗ đạn, lượng máu tươi lớn tuôn ra ngoài.

Mã Gia Thành trợn tròn đôi mắt mà phun ra một ngụm máu tươi, khoé môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng miệng không ngừng tuôn ra máu tươi, khiến hắn căn bản không thể phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Phụt.

Mã Gia Thành ngã thẳng xuống đất, cảm giác như trước mắt mình đã nhìn thấy cánh cửa địa ngục, nhưng hắn ta không muốn chết.

Tại sao lại như vậy?

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Mã Gia Thành trước khi chết.

Không chỉ Mã Gia Thành không hiểu tại sao, mà Trương Cường đã chết trước hắn ta cũng không hiểu.

Lúc này Lý Phàm đã nhặt súng mà Trương Cường và Lục Tử đánh rơi lên, hai tay giơ hai súng bắn về phía đám xã hội đen còn lại hệt như Lý Liên Kiệt trong phim điện ảnh.

Đám xã hội đen còn lại lúc này mới hiểu người bị bắn chết không phải Lý Phàm, lúc di chuyển họng súng thì đạn của Lý Phàm đã bay tới rồi.

Từng phát từng phát chuẩn xác mà trúng vào mi tâm, như thể phát súng của Lý Phàm có laze chỉ hướng vậy.

Đám người Hoàng Tử Hiên hoàn toàn đơ người, nhìn thấy Lý Phàm hai tay giơ hai súng bắn ở chính giữa đại sảnh yến tiệc, cảm giác như được nhìn thấy tướng lĩnh thiên thần vậy.

Dưới ánh sáng chói mắt, đằng sau Lý Phàm như xuất hiện vầng hào quang bảy màu, tô điểm cho sự thần thánh của Lý Phàm.

Tiếng súng ngừng lại, tên xã hội đen cuối cùng ngã xuống đất.

Lý Phàm giơ súng bên tay phải mình đến bên môi, nhẹ nhàng thổi họng súng một hơi: “Phù! Nói là các người quỳ đi mà, cứ khăng khăng tìm chết.”