Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 322: Nhận tội với cậu




Vương Tông Huyền sửng sốt, rồi giơ tay chỉ vào mình: “Anh đang gọi tôi đúng không?”

“Cậu là Vương Tông Huyền? Nếu đúng thì tôi đang gọi cậu đấy.”

Vương Đại Dũng lười biếng nói.

“Là tôi, là tôi.”

Vương Tông Huyền vội đi tới, rồi ngừng bước tỉ mỉ sửa sang lại quần áo, nhìn Vương Tông Hằng hỏi: “Bộ dạng anh thế này có ổn không? Có chỗ nào không phù hợp không, lần đầu tiên gặp mặt không thể thất lễ được.”

“Rất ổn, anh cả, anh đừng căng thẳng, trông anh như người sắp vào động phòng vậy.”

Vương Tông Hằng trêu chọc.

“Em không hiểu đâu.”

Vương Tông Huyền nói xong thì đi về phía cửa văn phòng chủ tịch.

Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành định đi theo, nhưng bị Vương Đại Dũng cản lại: “Chủ tịch chỉ bảo Vương Tông Huyền tiến vào, mấy người không liên quan không được đi vào.”

“Chúng tôi không phải người không liên quan, Vương Tông Huyền là anh ruột tôi, nên tôi cũng được vào chứ?”

Vương Tông Hằng bất mãn nói.

Vương Tông Huyền quay đầu phất tay với Vương Tông Hằng: “Hai em đừng đi vào, cứ đứng bên ngoài đợi anh đi, hai đứa nên thành thật một chút.”

Vương Tông Hằng bất dắc dĩ bĩu môi, nhìn Vương Tông Huyền đi vào văn phòng chủ tịch.

Vừa tiến vào, Vương Tông Huyền đã bị cách trang trí xa hoa ở đây hạ gục, toàn bộ đều là vật liệu nhập khẩu cao cấp nhất, anh ước tính cứ một mét vuông sẽ tốn hơn 30 triệu tiền vật liệu trang trí.

Rồi anh lại thấy toàn bộ tủ sách bàn làm việc đều là gỗ tử đàn, làm mắt Vương Tông Huyền sắp rớt ra ngoài.

Cuối cùng tầm mắt Vương Tông Huyền dừng trên ghế giám đốc sau bàn làm việc gỗ tử đàn, anh nhìn ót của Lý Phàm, trong lòng cực kỳ thấp thỏm.

Chuyện gì vậy, sao lại quay ót về phía anh, chẳng lẽ cậu Lý giàu có thần bí này có gì bất mãn với mình?

Vương Tông Huyền càng nghĩ càng thấp thỏm, cả người không khỏi run lên.

“Chủ, chủ tịch Lý, chào cậu, tôi là Vương Tông Huyền, là người đã ký hợp đồng thỏa thuận việc tổng khai phá.”

Vương Tông Huyền căng thẳng tự giới thiệu bản thân.

Lý Phàm chỉ lo bấm điện thoại, hoàn toàn phớt lờ lời nói của Vương Tông Huyền.

Thấy Lý Phàm mãi không nói gì, Vương Tông Huyền cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.

“Chủ tịch Lý, cậu có nghe thấy tôi nói gì không?”

“Anh cứ đứng đợi ở đó đi, không thấy tôi đang chơi game à?”

Nghe cậu Lý thần bí giàu có đáp lại mình, tim Vương Tông Huyền mới bình ổn lại, đứng ngay ngắn đợi Lý Phàm chơi game xong.

Lý Phàm chơi xong hai ván game, rồi mới đặt điện thoại xuống nói: “Anh tới đây làm gì?”

“Tôi muốn xác định thời gian khai phá xây dựng, bên chúng tôi thật sự không thể kéo dài được nữa, nếu không khởi công, thì đội thi công và thiết bị mà chúng tôi tập hợp sẽ phải giải tán, chúng tôi không thể chịu nổi chi phí đợi công trong thời gian dài như vậy, chắc Lý Phàm cũng nói với cậu rồi đúng không?”

Vương Tông Huyền nói xong thì tim bỗng rung lên, hình như từ lúc anh bước vào đến giờ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Lý Phàm.

Vương Tông Huyền đưa mắt nhìn xung quanh, quả thật không nhìn thấy Lý Phàm trong văn phòng, trong lòng anh nhất thời cảm thấy mình đang gặp ma.

Lý Phàm, cậu Lý.

Vương Tông Huyền thầm lẩm bẩm, nhìn ót Lý Phàm bằng ánh mắt hơi sợ hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ Lý Phàm là cậu Lý?

Anh chắc chắn trước khi Lý Phàm bước vào văn phòng này, thì bên trong không hề có người, nhưng từ khi cậu ta đi vào, thì chủ tịch tập đoàn Họa Vân Y bỗng xuất hiện.

Vương Tông Huyền cảm thấy mình đã nghĩ ra chân tướng sự thật rồi, cả người càng run rẩy hơn, nếu Lý Phàm thật sự là ông chủ tập đoàn Họa Vân Y, e rằng khoản tiền làm ăn này sẽ hoàn toàn biến mất.

“Cậu, cậu quen Lý Phàm không? Lúc nãy cậu ta mới đi vào, sao giờ, giờ không nhìn thấy nữa?”

Vương Tông Huyền yếu ớt hỏi, vì căng thẳng nên nói hơi lắp bắp.

“Anh đoán thử xem tại sao lại không nhìn thấy nữa?”

Lý Phàm cười hỏi.

Lý Phàm không hề che giấu giọng nói, mà chỉ nói bằng giọng điệu bình thường, giờ Vương Tông Huyền nghe thấy tiếng của Lý Phàm thì cảm thấy rất quen thuộc, trong lòng càng khẳng định suy đoán đáng sợ kia.

Nhưng tại sao Lý Phàm lại là ông chủ đứng sau tập đoàn Họa Vân Y?

Chẳng phải người ta thường nói cậu ta là thằng nhu nhược bám váy đàn bà ư?

Một thằng nhu nhược bám váy đàn bà làm sao có thể đầu tư sáu nghìn tỷ?

Người có thể bỏ ra sáu nghìn tỷ này được xem là người giàu có hiếm thấy ở Hán Thành, nhưng dù người này là ai cũng được, sao cứ phải là tên vô dụng trong truyền thuyết này?

Cả người Vương Tông Huyền đều chết lặng, trong lòng rối bời khó hiểu, cảm thấy toàn thân đều không khỏe.

Lý Phàm từ tốn xoay ghế giám đốc lại, mỉm cười nhìn Vương Tông Huyền: “Sao thế, có phải anh cảm thấy rất bất ngờ đúng không?”

“Bất ngờ? Ha ha, tôi, tôi bị cậu dọa đến mức đứng không vững rồi đây.”

Vương Tông Huyền cảm thấy cả người mất hết sức lực, mềm nhũn ngồi bệch xuống sàn, áo ở sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

“Sao cậu có thể là chủ tịch tập đoàn Họa Vân Y, tôi không hiểu, một chút cũng không hiểu, cậu có thực lực như vậy, cần gì phải bị người khác sỉ nhục thành người vô dụng, cậu làm thế để làm gì, chẳng lẽ cậu và chủ tịch tập đoàn Họa Vân Y đang đùa bỡn tôi?”

Vương Tông Hyền vẫn không muốn tin vào sự thật ở ngay trước mắt, mặc dù đã nhìn thấy Lý Phàm ngồi trên ghế giám đốc sau bàn làm việc, nhưng anh vẫn không muốn tin đây là sự thật.

“Về phần tại sao thì tôi không cần phải giải thích với anh, anh cũng chẳng có tư cách để biết, mà anh chỉ cần biết tôi có đủ thực lực, có thể dễ dàng bóp chết nhà họ Vương các anh là được.”

Lý Phàm mặt không cảm xúc nói.

Trong lòng Vương Tông Huyền lạnh lẽo, anh có thể nghe ra hàm ý cực kỳ đáng sợ trong lời nói của Lý Phàm.

Bóp chết nhà họ Vương?

Vương Tông Huyền thầm đọc lại năm chữ này, cảm thấy chắc chắn Lý Phàm có thể xuống tay giết người, đây chính là lời uy hiếp và nhắc nhở trắng trợn mà Lý Phàm dành cho mình.

“Sao anh không nói gì?”

Lý Phàm cười hỏi.

Vương Tông Huyền giật mình, vội hoàn hồn lại đáp: “Em rể, tôi…”

“Anh đừng gọi thân mật như thế, vì Họa Y, tôi không xuống nặng tay với nhà họ Vương các người, đã là nhân từ lắm rồi, anh tưởng anh có thể ký được hợp đồng khai phá à? Một công ty khai phá đứng thứ mười trong nước mà muốn lấy được hợp đồng này, anh có từng nghĩ tới việc tại sao cái bánh này lại rơi xuống đầu mình không?”

Vương Tông Huyền nhất thời toát mồ hôi lạnh đầy đầu, đến kẻ ngốc cũng có thể nghĩ ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Vâng, tôi hiểu rồi, rõ ràng đây là dụng tâm của cậu, là người nhà họ Vương chúng tôi có mắt không tròng, không hiểu được dụng tâm của cậu.”

Vương Tông Huyền cúi người nói.

Lý Phàm có thể tùy ý lấy ra sáu nghìn tỷ để vui đùa, đã làm Vương Tông Huyền cảm thấy hình tượng của Lý Phàm còn nặng hơn cả Thái Sơn, anh chắc chắn cậu ta là một đùi vàng lớn, nhưng tiếc rằng anh và cả nhà họ Vương đều không sớm nhận ra điều này.

Nghĩ tới chuyện nhà họ Vương đã làm với Lý Phàm trong tiệc mừng thọ ông cụ Vương, trong lòng Vương Tông Huyền cực kỳ hối hận, cũng nghĩ ra có lẽ hợp đồng khai phá là một trong những món quà chúc thọ mà Lý Phàm tặng cho ông cụ.

Vương Tông Huyền nghiến răng nói: “Em rể, tôi sẽ tự tát mình để nhận tội với cậu.”