Vương Tông Huyền ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy đề xuất của Vương Tông Hằng cũng đáng tin, nhưng anh không còn mặt mũi gọi lại cho Lý Phàm, đành phải chọn cách gọi cho Vương Cẩn Mai.
“Thôi khỏi gọi cho Lý Phàm đi, anh sẽ gọi thẳng cho dì út luôn.”
Vương Tông Huyền lấy điện thoại ra, bấm số Vương Cẩn Mai.
Điện thoại vừa kết nối, Vương Tông Huyền đã cười nói ngay: “Dì út.”
“Tông Huyền, sao thế, Lý Phàm đã dẫn tụi cháu đi gặp ông chủ tập đoàn Họa Vân Y chưa?”
Vương Cẩn Mai hơi thấp thỏm hỏi.
“Vẫn chưa ạ!”
Vương Cẩn Mai bật dậy ngay, lửa giận xông thẳng lên đầu, trong lòng đã mắng Lý Phàm te tua: “Tên vô dụng này đang làm gì thế, rốt cuộc bên cháu đã xảy ra chuyện gì?”
“Dì út đừng sốt ruột, tình hình là thế này, lúc nãy chúng cháu có chút mâu thuẫn với Lý Phàm, giờ cậu ta đã bước vào văn phòng chủ tịch tập đoàn Họa Vân Y, nhưng lại không cho tụi cháu đi vào.”
Vương Cẩn Mai thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng vốn đang bất an cũng bình tĩnh lại: “Là thế à, tên vô dụng này làm ăn kiểu gì vậy, sao có thể để cho tụi cháu đứng bên ngoài được, rốt cuộc cậu ta định làm gì?”
Vương Tông Huyền sửng sốt một lát, anh cũng không biết Lý Phàm định làm gì, nhưng anh chắc chắn anh ta đang gây khó dễ bọn họ.
“Cháu cảm thấy cậu ta đang báo thù bọn cháu, giờ cháu cũng hết cách rồi, mong dì út có thể gọi cho Lý Phàm, bảo cậu ta ra mặt giúp cháu, chứ đừng giở trò nữa.”
Vương Tông Huyền rất khéo léo nói.
Giờ anh đã bị người ta lấn át rồi, nên Vương Tông Huyền không tiện nói xấu Lý Phàm, đành phải nói ra những lời trái lương tâm như thế.
Vương Cẩn Mai đảo mắt, cũng hiểu được đại khái chuyện gì đang diễn ra rồi.
Chỉ cần Lý Phàm không lừa dối, làm mình mất mặt là được, thậm chí Vương Cẩn Mai còn chẳng để tâm đến xích mích giữa Lý Phàm và mấy người Vương Tông Huyền.
“Có chuyện như vậy à, để dì gọi cho thằng nhu nhược đó, nhưng dì cũng nói với tụi cháu rồi, mặc dù Lý Phàm hơi vô dụng, nhưng lần này vì giúp tụi cháu gặp mặt ông chủ Họa Vân Y, mà cậu ta đã nhờ cậy quan hệ của Tiền Phúc, nếu tụi cháu ầm ĩ với cậu ta, thì dù là người thật thà cũng sẽ tức giận.”
Vương Cẩn Mai cảm thấy nở mày nở mặt, thừa cơ mỉa mai mấy con cháu nhà họ Vương này, để phát tiết cơn tức bà đã chịu đựng ở nhà họ Vương lúc trước.
Vương Tông Huyền cười lúng túng, sống lưng bất giác khom xuống 15 độ: “Dì nhỏ bớt giận, cháu cũng không biết Lý Phàm có quan hệ rộng đến thế, chắc chắn lát nữa tụi cháu sẽ xin lỗi cậu ta.”
“Cháu xin lỗi cậu ta làm gì, dì chỉ nói cháu đừng làm chuyện quá đáng thôi.”
Vương Cẩn Mai hơi buồn bực nói, cảm thấy trông cháu cả mình có vẻ rất thông minh, sao giờ đầu óc lại chậm tiêu như thế, không ngờ nó có thể nghĩ tới việc xin lỗi Lý Phàm.
Bọn họ xin lỗi thằng vô dụng Lý Phàm làm gì, chẳng phải bọn họ nên cảm ơn bà à?
Vương Cẩn Mai càng nghĩ càng buồn bực, oán hận nói: “Dì cúp máy đây, dì sẽ gọi cho Lý Phàm.”
Cúp máy xong, Vương Cẩn Mai ném điện thoại, khẽ hừ lạnh: “Các cậu không hề tôn trọng tôi, thì tôi chẳng thèm gọi giúp các cậu, cứ để tên vô dụng đó gây khó dễ cho các cậu.”
Vương Tông Huyền nghe thấy tiếng máy bận bị cắt đứt ở đầu bên kia thì cười hơi đắng chát, rồi dựa lưng vào tường rút một điếu thuốc ra bỏ vào miệng, lấy bật lửa ra định châm thuốc.
“Cậu làm gì đấy, đây là nơi cấm hút thuốc, nên cậu không được hút.”
Vương Đại Dũng quát về phía Vương Tông Huyền.
Trong lòng Vương Tông Huyền dâng lên cảm giác xui tận mạng, cất điếu thuốc vào, rồi tươi cười nói: “Lúc nãy tôi không biết, tôi không hút nữa, không hút nữa.”
“Anh, dì út nói sao, rốt cuộc có được hay không?”
Vương Tông Hằng sốt sắng nói.
“Dì nhỏ nói Lý Phàm dựa vào quan hệ của Tiền Phúc, mới hẹn được ông chủ tập đoàn Họa Vân Y, đúng là cuộc đời của kẻ phá hoại mà.”
Vương Tông Huyền đau khổ nói.
Tên vô dụng đó thật sự có quan hệ với Tiền Phúc, hơn nữa còn rất sâu đậm, làm Vương Tông Huyền cực kỳ ước ao ghen tị, trong lòng không khỏi ảo tưởng, nếu mình có thể bấu víu quan hệ với Tiền Phúc, thì cuộc đời này sẽ trở nên tốt đẹp hơn nhiều.
Nếu anh có thể có quan hệ với Tiền Phúc, thì anh đâu phải đứng đây chờ đợi ông chủ tập đoàn Họa Vân Y như một kẻ ăn xin, tiếc rằng tên vô dụng Lý Phàm có giao thiệp tốt như thế lại chẳng biết dùng, thật sự lãng phí một mối quan hệ tốt đẹp.
Vương Tông Huyền càng nghĩ càng tức, cảm thấy số mệnh thật bất công, tại sao người tài giỏi như anh lại không có quan hệ tốt như thế?
Vẻ mặt Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành đều sửng sốt, nghĩ tới cảnh tượng cuối cùng trong tiệc mừng thọ ông cụ Vương, bởi vì Tiền Phúc, nên bọn họ mới bị ép quỳ xuống trước mặt Lý Phàm.
Cảnh tượng quỳ xuống lần đó là sự nhục nhã lớn nhất trong lòng hai người, giờ nhớ lại chuyện đó, hai người đều siết chặt nắm đấm, hận không thể xông tới trước mặt Lý Phàm, đánh anh một trận tơi bời ngay.
“Cái quái gì vậy, tên vô dụng này thật sự bám vào quan hệ với Tiền Phúc, cùng lắm cậu ta chỉ là con chó của ông ta, giờ còn quay ngược lại gây khó dễ với chúng ta.”
“Em nhất định phải dạy dỗ tên vô dụng này một trận, không thể để cậu ta tiếp tục hống hách như thế, chẳng qua cậu ta chỉ quen biết Tiền Phúc thôi mà, có gì ghê gớm đâu.”
Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành tức giận bất bình, Vương Tông Huyền xua tay, nhắm mắt lại nói: “Hai đứa nhẫn nhịn hết cho anh, trước khi chuyện khai phá được định đoạt, chúng ta nhất định không được đắc tội với Lý Phàm, nếu vì chuyện này mà phá hỏng chuyện khai phá, thì anh sẽ nói thật cho ông nội biết về hành vi của hai đứa.”
“Anh cả, anh điên rồi à, anh có cần phải làm thế không, anh tưởng anh trêu chọc Lý Phàm, thì cậu ta có thể hủy bỏ hợp đồng giữa chúng ta và Họa Vân Y à?”
Vương Tông Hằng bất mãn nói.
“Chi tiết nhỏ quyết định thành bại, hai đứa có hiểu không? Giờ đang là thời khắc mấu chốt nhất, chúng ta hoàn toàn không được lơ là, hai đứa không thấy anh ở bên ngoài phải làm bộ đáng thương à, hai đứa tưởng ra khỏi nhà rồi, thì hai đứa vẫn có thể làm cậu chủ nhà họ Vương sao?”
Vương Tông Huyền quát mắng hai cậu em trai, Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành đều cúi đầu im lặng.
Lúc nãy hai người đều nhìn thấy rất rõ, Vương Tông Huyền đã làm bộ đáng thương thế nào, nên giờ không dám phản bác lại lời anh ta, nhưng trong lòng không ngừng oán hận Vương Tông Huyền quá cẩn thận.
Trong văn phòng chủ tịch, Lý Phàm quan sát mọi động thái của ba người Vương Tông Huyền thông qua camera.
Lý Phàm lại chơi một ván game nữa, rồi xoay ghế giám đốc được làm bằng da bò nhập khẩu xa xỉ, quay lưng về phía cửa chỉnh, như vậy người tiến vào chỉ có thể nhìn thấy lưng ghế và ót của Lý Phàm, hoàn toàn không nhìn thấy mặt anh.
“Có lẽ bọn họ sắp đợi đến mức mất kiên nhẫn rồi, mình sẽ chơi game một lát nữa, rồi gọi Vương Tông Huyền vào.”
Lý Phàm nói xong thì tiếp tục cầm điện thoại chơi game.
Một tiếng nữa lại trôi qua, Vương Tông Huyền đã sốt ruột đến mức khẽ đập đầu vào tường, lúc anh sắp mất hết kiên nhẫn, thì Vương Đại Dũng lớn tiếng hô: “Vương Tông Huyền, chủ tịch mời cậu.”