Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 311: Bao vây anh ta!




Nhìn cả gia đình Lý Phàm mua vé vào công viên giải trí, bà cụ toát lên vẻ ác độc, cậu nhóc mập đứng bên cạnh đang ngoác mồm ra khóc lớn, giống như gặp phải chuyện gì ấm ức lắm.

“Cháu ngoan không khóc, không khóc nữa nha, bà nội gọi điện thoại cho ba của con, để ba con đến xử lý tên đó.”

Bà cụ dỗ cậu bé mập mạp.

Cậu bé mập mạp lập tức ngừng khóc, gật đầu la: “Bảo ba của con xử chú đó, cướp em gái về cho con, con muốn chơi với em gái.”

Bà cụ lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của con trai Lý Cương, bấm gọi điện thoại.

“Mẹ và con trai của con bị đánh!”

Điện thoại vừa được kết nối, bà cụ đã nói ngay.

Lý Cương sửng sốt, sau đó nổi giận đùng đùng nói: “Ai dám đánh con trai của con, mẹ đang ở đâu?”

“Mẹ đang ở công viên giải trí, con mau dẫn người đến, đầu tiên là đập nát xe của tên khốn nạn đó, sau đó lại bắt cả nhà bọn họ lại dạy dỗ!”

Bà cụ nổi giận đùng đùng quát.

“Chờ con, con lập tức dẫn người sang.”

Bà cụ cất điện thoại, đau lòng nhìn cháu trai của bà: “Cháu ngoan, lát nữa ba của con sẽ đến ngay, bà nội mua kem cho con ăn trước được không, đợi lát nữa bắt được tên khốn nạn kia rồi, con cứ xem tên đó là giường leo lên nhún nhảy, nhảy nát hết tim gan phèo phổi của tên đó.” . Truyện Tiên Hiệp

“Dạ dạ, con muốn dẫn em gái nhảy cùng, nhảy chết ba của em ấy rồi thì em gái là của con, con muốn dẫn em ấy về nhà chơi trò chơi gia đình.”

Bà cụ hừ lạnh, hơi khó chịu nói: “Con nhà nghèo có gì hay mà chơi cùng chứ, mấy đứa đó đều là hồ li tinh hoang, phải chơi với mấy đứa con gái có gia đình giàu hơn ba của con mới đúng.”

“Con không thèm đâu, chơi với người nghèo mới vui, con muốn chơi với em gái đó.”

Bà cụ không nói gì, dẫn cháu nội đến cửa hàng mua một đống thức ăn vặt, ngồi trên ghế dài trước cửa công viên giải trí chờ.

Không lâu sâu một chiếc Mercedes dẫn theo hai chiếc xe thương vụ chạy đến.

Lý Cương không quá cao, dáng người như một trái banh mở cửa xe xông đến, đằng sau Lý Cương còn có một đám cấp dưới cầm theo gậy gộc.

“Con trai, con trai thế nào rồi, có bị thương không? Có thấy khó chịu ở đâu không?”

Lý Cương ôm cậu bé mập mạp căng thẳng hỏi.

Cậu bé mập mạp méo miệng, giả vờ đáng thương nói: “Ba ba, có người đánh con, đánh thảm lắm luôn, con lăn mấy vòng trên đất, chóng mặt lắm.”

Bà cụ chống nạnh đứng lên nói: “Mẹ và con trai con đều bị đánh thê thảm lắm, con đập xe của bọn họ trước đi, sau đó đi vào trong công viên giải trí tìm bọn họ, xả giận cho cháu ngoan của mẹ!”

“Bọn họ lái chiếc nào? Tên đánh con trai con trông như thế nào?” Lý Cương hỏi.

Bà cụ và cậu bé mập mạp miêu tả lại gương mặt của Lý Phàm và Xuyến Xuyến, Lý Cương cầm điện thoại trò chuyện một lúc, liên hệ được với bộ phận bảo vệ của công viên giải trí, kêu bảo vệ xem theo dõi xác định vị trí của Lý Phàm, cùng với Lý Phàm lái chiếc xe nào.

Rất nhanh, bảo vệ dựa theo miêu tả về gương mặt và quần áo, xác định được vị trí của gia đình Lý Phàm.

“Anh Lý, chúng tôi dựa theo những gì anh miêu tả đã xác định được một người, tạm thời anh ta đang ở vị trí ngựa gỗ, tôi gửi ảnh cho anh xem thử, anh nhìn thử xem có phải người anh muốn tìm không.”

Bên bảo vệ cúp máy xong lập tức gửi ảnh theo dõi cho Lý Cương.

Lý Cương bảo bà cụ nhìn xem, bà cụ lập tức chỉ vào hình ảnh nói: “Là tên này, chính là nó! Hôm nay nhất định phải giết chết nó!”

“Khốn nạn, dám đánh con tôi, mẹ nó ông đây còn không nỡ đánh con trai tôi cái nào, tên khốn nạn này dựa vào cái gì mà dám đánh, hôm nay nhất định phải đánh sưng mặt nó mới được!”

Lý Cương bảo bảo vệ tiếp tục theo dõi vị trí của lo, đồng thời làm bảo vệ xác định chỗ đậu xe của lo.

Bảo vệ nhanh chóng đưa ra câu trả lời, Lý Cương kêu cấp dưới đi đập xe trước.

Chiếc xe Cố Họa Y lái đến nhanh chóng bị đám cấp dưới của Lý Cương đập bể cửa thủy tinh, đập bẹp nóc xe, nóc xe, nắp động cơ, cốp xe, cả chiếc xe đều bị đập biến dạng.

Sau khi đập xong, Lý Cương vung tay: “Ôm con trai tôi lên, đi theo ông, đi báo thù cho con trai tôi!”

Một tên cấp dưới bế cậu bé mập mạp lên, đi theo Lý Cương và bà cụ vào trong cổng lớn của công viên giải trí.

Bảo vệ đứng canh cổng lớn của công viên giải trí cản lại, Lý Cương trừng mắt: “Làm gì! Cậu còn dám cản đường của ông, chán sống rồi đúng không!”

Mấy nhân viên bảo vệ nhanh chóng tránh đường, chờ đám Lý Cương đi vào rồi, lập tức báo cáo đến bộ phận an ninh.

Người phụ trách công tác an ninh của công viên giải trí ngày hôm nay là Mã Thắng Lợi, đoán chừng Lý Cương muốn đánh nhau ở trong công viên giải trí, như vậy rất dễ tạo nên ảnh hưởng trái chiều đối với công viên giải trí.

Những Mã Thắng Lợi ngẫm lại thân phận của Lý Cương, cảm thấy anh cũng không có tự tin có thể cản lại được Lý Cương, dù sao Lý Cương luôn lăn lộn ở thế giới ngầm, mở vài công ty cho vay, dưới tay còn nuôi vào trăm tên đàn em chuyện đòi nợ, ở Hán Thành cũng coi như một ông trùm nhỏ khá nổi tiếng.

Mã Thắng Lợi cân nhắc một lát rồi cảm thấy vẫn nên đi qua đó xem cùng, ít nhất khuyên Lý Cương kéo người ra khỏi khu vui chơi rồi hãy ra tay.

Dẫn theo một đội bảo vệ, Mã Thắng Lợi dẫn theo một đám người lực lưỡng vội vàng chạy ra khỏi phòng bảo vệ.

Lúc Lý Cương đang ngẩng đầu ngang ngược đi vào, Mã Thắng Lợi dẫn theo một đám người xuất hiện trước mặt Lý Cương.

“Anh Lý, tôi đến giúp đỡ đây.”

Lý Cương nhìn Mã Thắng Lợi, khinh thường nói: “Anh có thể giúp gì chứ? Đừng cản ông là được.”

“Coi anh Lý nói này, nhưng mà anh cũng biết được mấy ông chủ đứng phía sau công viên giải trí đều có thế lực không tầm thường, nếu anh đánh nhau ở ngay trong công viên giải trí, truyền ra ảnh hưởng trái chiều nào đó, anh em bọn tôi phải gánh chịu mọi hậu quả, mong anh Lý bắt người kéo ra khỏi đây rồi hãy xử lý.”

Lý Cương đảo mắt, cười nói: “Người của tôi bắt người ở chỗ của anh cũng rất khó coi, có phải anh nên dẫn theo người của anh ném thằng khốn nạn kia ra ngoài để người của tôi xử lý không.”

Mã Thắng Lợi do dự một lúc, cảm thấy nếu chỉ đuổi người ta ra ngoài thì chắc không có vấn đề gì.

“Không thành vấn đề, tôi dẫn người đuổi bọn họ ra ngoài, ở bên ngoài công viên giải trí thì không có liên quan gì đến chúng tôi, đến lúc đó anh muốn xử lý như thế nào cũng được.”

“Vậy, tìm được người cho ông trước đi, dám đánh con trai và mẹ của tôi, đúng là chán sống rồi.”

Nhìn Lý Cương hầm hầm nổi giận, Mã Thắng Lợi thầm líu lưỡi, cảm thấy cái tên chọc Lý Cương chắc là sẽ rơi vào hậu quả cửa nát nhà tan.

Mã Thắng Lợi cầm điện thoại liên lạc với phòng điều khiển, xác định Lý Phàm còn đang ở chỗ vòng xoay ngựa gỗ, vì thế vội vàng đi phía trước dẫn đừng, dẫn đám bảo vệ và người của Lý Cương đi nhanh về phía đó.

Bên cạnh vòng xoay ngựa gỗ, Lý Phàm và Cố Họa Y đang nắm tay đứng cạnh nhau, nhìn Xuyến Xuyến đang cưỡi vòng xoay ngựa gỗ thích thú cười to.

“Xuyến Xuyến chơi vui thật, ngồi vòng xoay ngựa gỗ ba lần rồi mà vẫn chưa chịu xuống.”

Cố Họa Y cười nói.

Lý Phàm nhéo tay Cố Họa Y, mỉm cười nói: “Sau này chúng ta phải cùng Xuyến Xuyến sống thật vui vẻ.”

Đột nhiên.

“Ở đây! Bao vây anh ta lại cho tôi!”

Mã Thắng Lợi chỉ vào Lý Phàm hô.