Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 307: Mâu thuẫn nội bộ




Phòng họp trong nháy mắt an tĩnh lại, lông mày của Tây Môn Chí Bằng nhíu chặt, không ngờ kẻ đối đầu mình lại đuổi tới đây, với cả cũng nói chuyện hợp tác với nhà họ Cố.

Đối thủ cũ xuất hiện, làm cho Tây Môn Chí Bằng phát hiện bầu không khí có vẻ không ổn, cảm giác cứ như xảy ra vấn đề lớn.

Đám người Cố Thiệu Dũng hoàn toàn sửng sốt, bên này đang cùng Tây Môn Chí Bằng nói, sao lại đột nhiên có xí nghiệp quốc tế nổi tiếng khác tới bàn chuyện hợp tác, chẳng lẽ ông trời đã định nhà họ Cố phải thịnh vượng phát đạt sao?

Cố Thiệu Dũng trong lòng nhanh chóng dệt lên viễn cảnh tốt đẹp, miệng đều ngoác tới tận trời.

“Còn có rất nhiều thương gia bất động sản ở Kim Hải đi theo, nói là tới xin lỗi anh Lý.”

Lời nói tiếp theo của thư ký như đánh tan giấc mộng đẹp của Cố Thiệu Dũng.

Nghe đến câu đến xin lỗi anh Lý, bóng ma trong lòng Cố Thiệu Dũng liền hiện lên.

Cảnh tượng gia chủ nhà họ Tô ở tỉnh thành tới nói xin lỗi Lý Phàm cách đây không lâu lại hiện lên trong lòng Cố Thiệu Dũng.

Sao lại có người tới xin lỗi Lý Phàm rồi, cái đồ vô dụng Lý Phàm này sao lại có người tới xin lỗi, đạo lý này làm cho người ta càng nghĩ càng không hiểu.

Tinh thần Cố Thiệu Dũng có hơi hoảng hốt, sắc mặt đám người Cố Thiệu Phong đều trở nên khó coi, đáy lòng đều sinh ra cảm giác bất an.

Khóe miệng Lý Phàm nhếch lên một nụ cười nhẹ, hơi chớp mắt với Cố Họa Y.

Tâm trạng của Cố Họa Y lập tức bình tĩnh lại.

Tây Môn Chí Bằng lạnh mặt nói: “Cố Thiệu Dũng, có phải ông không muốn bàn chuyện hợp tác nữa không, lại còn dám liên lạc với xí nghiệp phe đối đầu của tôi.”

“Không, không có, tôi tuyệt đối không có liên hệ người của Hằng Huy, đây là hiểu lầm, thư ký, cô nhanh đuổi người bên Hằng Huy đi, còn cả đám bất động sản chó má gì nữa, đuổi hết đi!”

Cố Thiệu Dũng hô hào, cửa phòng họp lại bị đẩy mạnh ra, Lục Kiến Bân dẫn theo đám người Hà Lợi Hoa, còn có hai người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đi vào.

“Các người là ai, đây là phòng họp của Cố thị, ai cho các người tự tiện xông vào! Cút hết ra ngoài cho tôi!”

Cố Thiệu Dũng nóng nảy quát lên.

Tây Môn Chí Bằng nhìn chằm chằm một trong hai tên nước ngoài cao cao, gầy teo kia, gương mặt có chút vặn vẹo.

“Kruff, nơi này không phải là nơi anh nên tới, bây giờ anh nên rời đi.”

Tây Môn Chí Bằng lạnh lùng nói.

Tổng giám đốc điều hành Chế dược Hằng Huy, Kruff nhún vai, lắc đầu với Tây Môn Chí Bằng.

“Tây Môn, tôi tới đây là xem anh tiêu đời thế nào, tôi nghe nhà tiên tri vĩ đại nói, phương đông có một vị tên anh Lý rất thần kỳ, cho nên tôi không ngại vượt ngàn dặm qua đại dương đến gặp mặt anh Lý, để biểu đạt thành ý của mình.”

Kruff cung kính nói xong thì khom người hành lễ với Lý Phàm.

Đám người nhà họ Cố đều trợn tròn mắt, cảm thấy Kruff hành lễ với Lý Phàm quả là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Đây là vị tổng giám đốc điều hành của Chế dược nổi tiếng quốc tế!

Bình thường đến đây đều được không ít nhân vật lớn vây quanh đông như quân Nguyên, nhưng lúc này lại cúi mình chào trước tên vô dụng Lý Phàm kia1 Sắc mặt Tây Môn Chí Bằng đen đi, cảm thấy chuyện đã chệch khỏi quỹ đạo, khác hoàn toàn với kịch bản mà mình đặt ra.

Lục Kiến Bân và đám người Hà Lợi Hoa cũng tràn đầy kinh ngạc trong lòng, mặc dù họ cũng có quan hệ với Kruff, phải bỏ tiền mời Kruff thúc đẩy Hằng Huy hợp tác với nhà họ Cố, nhưng vẫn luôn không có được câu trả lời chắc chắn của Kruff.

Vốn đám người Hà Lợi Hoa nghĩ có thể trực tiếp dùng tiền mặt là được, nhưng không ngờ vừa mới gặp mặt, còn chưa thấy Lý Phàm nói gì, Kruff đã chào Lý Phàm trước tiên.

Mẹ nó quả là không tầm thường, nhất định là Lý Phàm có thân phận và bối cảnh lớn, vừa nãy Kruff cũng nói là do tiên tri bảo anh ta tới!

Cố Họa Y ngơ ngác nhìn lo, tinh thần có hơi hoảng hốt, nghĩ mãi không rõ Lý Phàm có liên quan gì tới lời mà tiên tri nói trong miệng của Kruff.

Lý Phàm khẽ vuốt cằm, xem nha đám lại Kruff.

Lục Kiến Bân là người tỉnh táo lại đầu tiên, tiến lên cười nói: “Chào anh Lý, vì bọn họ khẩn cầu quá, hết cách nên tôi chỉ đành dẫn họ tới đây bồi tội với anh Lý, mong anh Lý có thể rộng lòng tha thứ.”

“Chúng tôi không biết dạy con, dung túng, nuông chiều, hơn nữa còn ảo tưởng giúp chúng nó báo thù, tất cả đều là lỗi của chúng tôi, mong anh Lý có thể tha thứ cho chúng tôi.”

Hà Lợi Hoa nói xong còn dẫn theo đám thương gia cúi đầu với Lý Phàm.

Tây Môn Chí Bằng càng nhìn càng tức, cảm thấy đây đều do Lý Phàm sắp xếp để đánh vào mặt mình.

“Nhà họ Cố các người thật sự muốn bàn chuyện hợp tác không, có tính nghiêm túc trong thương nghiệp hay không đấy!”

Cố Thiệu Dũng không dám do dự, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía nhóm người Hà Lợi Hoa, nói: “Các vị, mời về trước cho, đừng quấy rầy chúng tôi bàn việc với tổng giám đốc Tây Môn, các người muốn xin lỗi tên vô tích sự Lý Phàm Kia thì chờ chúng tôi trao đổi xong rồi tính tiếp.”

Lông mày đang nhíu lại của Kruff bỗng giãn ra, cười tủm tỉm vẫy tay với trợ lý.

Trợ lý nhanh chóng lầy một phản tải liệu trong túi ra, đặt vào trong tay Kruff.

“Anh Lý thần kỷ, Tây Môn không cung kính với anh, mong anh cho phép tôi dạy dỗ anh ta một trận, tiên trí vĩ đại đã nói, chỉ cần tôi giúp anh giáo dục Tây Môn, thì vận may sẽ đỗ xuống tập đoàn Hằng Huy chúng tôi.”

Kruff có hơi khom người nói Tròng mắt Tây Môn Chí Bằng lập tức đỏ lên, còn chưa giải quyết xong việc bắt Lý Phàm quỷ: xuống, đối thủ một mất một còn của mình đã nhảy ra giúp đỡ Lý Phàm, điều này làm cho Tây: Môn Chí Bằng không nhịn được nữa.

“Kruf! Thằng chó chết này dám cầu kết với tên rác rưởi Lý Phàm, đúng là mẹ nó mắt mặt, tên ngu xuẩn mày còn muốn khiêu khích tao, đại hội đầu thầu tháng sau, tập đoàn Hằng Huy chúng mày nhất định sẽ không thu hoạch được hạt cát nào!”

Kruff nhìn Tây Môn Chí Bằng tức điên thì mỉm cười nói: “Không, tôi thấy anh hiễu lẳm rồi, người không thu hoạch được hạt cát nào chắc chắn là các người, tôi đã hiểu lời chỉ dẫn của tiên tri, anh Lý là quý nhân của tập đoàn chúng tôi.”

Sau Khi nói xong, Kruff ném tài liệu trong tay cho Tây Môn Chí Bằng: “Trợn mắt chó của các người lên mà nhìn kỹ một chút, đây là kết quả kiểm tra có quá nhiêu chất gây ung thư trong vật phẩm chăm sóc sức khỏe của các người.”

“Không thể nào!”

Tây Môn Chí Bằng tức giận cần tài liệu lên, sau khi nhìn xong thì sắc mặt anh ta lập tức trở nên trắng bệch.

“Các người, các người vu oan, nhất định là tập đoàn Hằng Huy của các người đã động tay động chân! Chờ tôi tra được chân tướng, sẽ để cho các người thân bại danh liệt!”

Tây Môn Chí Bằng cầm tài liệu đứng lên, không để ý đến cơn đau từ vết thương trên đùi, vội vàng đi ra ngoài.

Phải về giải quyết chuyện đột ngột xảy ra này, nếu không làm tốt, xí nghiệp dưới tay Tây Môn Chí Bằng sẽ xong đời.

Một đám đàn em cuống quít đuổi theo tmcn vội vàng chạy ra ngoài.

Đám người Cố Thiệu Dũng thấy mà choáng váng, đang bàn bạc tốt đẹp sao đột nhiên chạy mất rồi.

“Tổng giám đốc Tây Môn, anh chờ đã, chuyện hợp tác của chúng ta còn chưa nói xong đâu!”

Cố Tuấn Hào không nhịn được đuổi theo.

Tây Môn Chí Bằng nhìn thấy Cố Tuấn Hào thì tức giận trừng mắt: “Bàn con khỉ! Nội bộ ông đây đang mâu thuẫn, chờ xử lý xong sẽ đến thu thập cái tên vô dụng Lý Phàm kia.”

“Lần tới nếu các người còn không khiến cho tên đó quỳ xuống trước mặt tôi, thì vĩnh viễn đừng bàn tới việc hợp tác nữa!”