Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 293: Vì tình cảm




Lý Phàm và Cổ Họa Y về tới nhà nghe được tiếng nói cười rộn rã truyền ra từ phòng khách, rõ ràng trong nhà có khách đến thăm.

Lúc hai người đi vào trong thì thấy Vương Cần Mai đang trò chuyện thân mật với một người phụ nữ trạc tuổi bà ta.

“Họa Y, mau tới đây. Đây là dì Hà, lúc nhỏ dì Hà đã từng bế con.”

Vương Cẩn Mai nhiệt tình giới thiệu người phụ nữ kia với Cố Họa Y, hoàn toàn ngó lơ Lý Phàm ở bên cạnh.

Dị Hà tên là Hà Thục Phương, cách ăn mặc trông có vẻ rất khiêm tốn nhưng đều là hàng hiệu đắt tiền. Trên ngón tay bà ta đeo chiếc nhẫn ruby khổng lồ, trên cổ tay là chiếc đồng hồ Vacheron Constantin.

Hà Thục Phương ăn mặc xa xỉ này từng là đồng nghiệp của Vương Cẩn Mai, nhưng nhiều năm trước vì gia đình ở nước ngoài nên bà ta đã rời khỏi Hán Thành qua đó kế thừa một phần công việc kinh doanh của gia đình.

Bây giờ việc làm ăn của công ty do Hà Thục Phương quản lý càng ngày càng phát triển, trong đó phần lớn công việc kinh doanh đã giao cho Tây Môn Chí Bằng con trai của bà ta.

Tuy Tây Môn Chí Bằng quản lý rất tốt việc làm ăn của công ty nhưng việc hôn nhân của anh ta mãi không suôn sẻ. Việc này khiến Hà Thục Phương cực kỳ sốt ruột, trong một lần tình cờ Hà Thục Phương thấy được ảnh chụp của Cố Họa Y, trong đầu liền nổi lên suy nghĩ muốn tác hợp con trai mình với Cổ Họa Y.

Sau khi hỏi thăm tình hình của Cố Họa Y, cuối cùng Hà Thục Phương quyết định bao chuyến bay, dẫn con trai trở về Hán Thành, để Tây Môn Chí Bằng và Cổ Họa Y gặp gỡ tâm sự.

Hôm nay là lần đầu tiên Hà Thục Phương đến nhà Vương Cần Mai nhưng không dẫn con trai theo. Bà ta chủ yếu muốn gặp Vương Cẩn Mai trước xem thái độ của Vương Cần Mai thế nào.

Sau khi Vương Cần Mai nghe được thì vui mừng khôn xiết, liên tục tỏ ý tán thành. Vương Cần Mai thấy nếu Cổ Họa Y có thể ở bên cạnh Tây Môn Chí Bằng đó chính là may mắn của Cố Họa Y.

Hà Thục Phương vui vẻ đánh giá Cổ Họa Y: “Không tệ, con gái của em rất xinh đẹp, hơn nữa vừa nhìn đã biết có tướng vượng phu, rất xứng đối với con trai chị.”

Vương Cần Mai nhếch miệng cười: “Họa Y mau tới đây tiếp chuyện với dì Hà đi.”

Sau đó Vương Cẩn Mai nhìn Lý Phàm, sắc mặt lạnh lùng, lớn giọng quát: “Tên vô dụng này còn không mau cút về phòng cho tôi. Cậu rề ra ở đây là muốn người khác cười vào mặt cái nhà này sao?”

Lúc này Hà Thục Phương mới nhìn Lý Phàm, trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường: “Vương Cần Mai à, đây chính là đứa con rể bám váy đàn bà của em đó sao? Chẳng xứng với Họa Y nhà em chút nào cả. Thứ vô dụng như vậy nên bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi mới phải. Bảo cậu ta mau ly hôn với Họa Y đi, chị sẽ đền cho cậu ta sáu tỷ, đủ để cậu ta về quê sống hết quãng đời còn lại rồi.”

“Sáu tỷ?”

Vương Cẩn Mai giơ hai ngón tay lên, rất muốn nói chị đưa em hai triệu em lập tức đuổi cậu ta đi ngay.

Nhưng nghĩ đến sĩ diện của mình Vương Cần Mai cố nhịn lại, chỉ cần sau này Cổ Họa Y và Tây Môn Chí Bằng ở bên nhau, bà ta muốn bao nhiêu mà chẳng được.

“Đồ vô dụng này cậu có nghe thấy không? Chỉ cần cậu ly hôn với Họa Y sẽ có ngay sáu tỷ. Ngày mai mau làm thủ tục ly hôn với Họa Y đi.” .

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu |||||

Vương Cẩn Mai sa sầm mặt quát.

“Mẹ, mẹ đừng nói lung tung.”

Cổ Họa Y quở một câu, sau đó khẽ đẩy Lý Phàm, nói thầm vào tai anh: “Anh về phòng nghỉ ngơi trước đi, để em ở đây tùy tiện ứng phó dì Hà một chút.”

Lý Phàm gật đầu, lặng lẽ trở về phòng.

Vương Cẩn Mai bước nhanh tới bên cạnh Cố Họa Y nói: “Đứa con gái ngu ngốc này, lần này con đừng ngu như vậy nữa. Nhà dì Hà của con có công ty ở nước ngoài, kiếm được toàn tiền đô. Con trai của dì ấy lại càng giỏi hơn, được gọi là kỳ tài trong giới làm ăn đấy.”

“Mẹ…” Cố Họa Y lẩm bẩm.

“Con nuốt ngay những lời sắp nói ra kia cho mẹ! Nếu con dám nói không ly hôn với Lý Phàm, thì hôm nay mẹ sẽ dập chết trước mặt con, để con bị người đời chỉ trích là đứa con bất hiếu.”

Lần này Vương Cẩn Mai đã hạ quyết tâm. Bà ta nhất định phải tác hợp thành công cuộc hôn nhân của Cố Họa Y và Tây Môn Chí Bằng.

Quả thật gia thể của Tây Môn Chí Bằng quá vượt trội, vượt trội tới nỗi Vương Cẩn Mai không có cách nào từ chối, thậm chí ngay cả Hoa Nhật Tâm cũng không xứng xách giày cho Tây Môn Chí Bằng.

“Nhà người ta là kiểu biệt thự to, có hồ bơi trên núi, còn có quản gia người Anh, mở miệng toàn nói giọng Luân Đôn tiêu chuẩn mà những thứ này chỉ có thể nhìn thấy trong phim. Ngay cả những kẻ lắm tiền nhiều của trong nước cũng chỉ là nhà quê so với cuộc sống thượng lưu của nhà dì Hà con.”

“Hơn nữa công ty của nhà dì Hà con kinh doanh thực phẩm chức năng và đồ công nghệ cao. Tóm lại rất có ích với nhà họ Cố, chỉ cần con gà qua đó, con sống tốt, mẹ và ba cũng sẽ sống tốt. Hơn nữa nhà ông nội, ông ngoại con cũng có thể sống tốt theo. Nói cách khác, chỉ cần một mình con là có thể đem hạnh phúc tới cho đám người chúng ta rồi.”

Vương Cần Mai nói luyên thuyên về những lợi ích của nhà Hà Thục Phương, hy vọng có thể dao động được Cố Họa Y, để Cố Họa Y nhanh chóng ly hôn với Lý Phàm.

“Con biết rồi, mẹ đừng nói nữa.”

Cố Họa Y bất đắc dĩ nói.

Vương Cẩn Mai kéo Cổ Họa Y đến trước mặt Hà Thục Phương, cười tít mắt: “Chị Thục Phương, Họa Y nhà em chỗ nào cũng tốt, chỉ có mỗi khuyết điểm là quá trọng tình cảm. Em giục con bé ly hôn với Lý Phàm nhiều lần rồi rồi nhưng con bé ngốc này vẫn không chịu.”

“Trong tình cảm cũng là ưu điểm, nhưng con phải xem đối tượng là ai, nếu quá trọng tình cảm cũng không tốt.”

Hà Thục Phương càng nhìn Cố Họa Y càng thấy hợp mắt, tươi cười nắm tay cô nói: “Cô bé, lúc cháu còn nhỏ dì bể cháu đã cảm thấy giữa dì và cháu rất có duyên, cháu làm con dâu của gì được không?”

“Di Hà, không được đâu. Tình cảm của con và Lý Phàm rất tốt, con chưa từng nghĩ tới việc ly hôn.”

Cổ Họa Y nói thẳng suy nghĩ của mình để Hà Thục Phương đừng dây dưa nữa.

Sắc mặt Hà Thục Phương hơi thay đổi, rất không hài lòng với câu trả lời của Cố Họa Y.

“Dì nghe nói Lý Phàm kia chỉ là kẻ ăn bám, cả ngày ăn không ngồi rồi, sống nhờ vào cháu. Cháu nói thử xem người đàn ông như vậy có đáng để lưu luyến không?”

“Tình cảm của chúng con rất tốt, vì tình cảm là được.”

Cố Họa Y cúi đầu nói.

“Ha ha, tình cảm có thể ăn được sao? Tình cảm có thể mang đến cho cháu cuộc sống sung sướng không? Đừng mù quáng tin vào tình cảm nữa, nếu không sau này cháu sẽ hối hận không thôi.”

Hà Thục Phương chế giễu nói.

Vương Cần Mai khẽ đụng cánh tay Cố Họa Ý, sau đó cười hùa theo nói: “Chị Thục Phương, con bé nhà em là người thiển cận, chị đừng giận con bé. Ngày mai chị dẫn Chí Bằng tới đây để hai đứa nhỏ gặp mặt trước. Người trẻ tuổi mà, tán gẫu nhiều sẽ có tình cảm thôi.”

Hà Thục Phương khẽ gật đầu rồi đứng lên nói: “Cũng được, vậy sáng mai tôi sẽ dẫn Chí Bằng tới đây, mong rằng chúng ta có thể kết thông gia.”

“Nhất định là được. Em sẽ cố gắng khuyên nhủ Họa Y.”

Sau khi Vương Cần Mai tiễn Thục Phương rời đi, bà ta trở vào phòng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cố Họa Y nói: “Họa Y, mẹ chưa từng cầu xin con điều gì, chỉ xin con ngày mai gặp mặt Chí Bằng, sau đó nhanh chóng ly hôn với Lý Phàm, thằng vô dụng kia chỉ gieo và cho nhà chúng ta thôi.”

“Mẹ, mẹ đừng nói anh ấy như vậy.”

Cố Họa Y mệt mỏi nói.

“Hừ! Sao nào? Con đã thấy dáng vẻ bất tài vô dụng kia của nó mà còn che chở cho nó nữa sao? Thử ăn bám như nó đáng lẽ ra nên tự sinh tự diệt ở bên ngoài mới phải!”

Vương Cần Mai mắng.