Cố Tuấn Hào và Cố Bội Sam tạm giam giữ Cố Họa Y như đang tạm giam giữ phạm nhân, đi đến phòng họp. Cổ Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đang cười bồi đứng bên cạnh đám Phùng Tử Tài.
“Vẫn chưa biết tên của các anh là gì, đợi lát nữa Cố Họa Y và con chó Lý Phàm về, tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ bọn họ một trận.”
Phùng Tử Tài bĩu môi nói: “Nghe cho rõ đây, ông đây chính là Phùng Tử Tài của Kim Hải, ông trùm Kim Hải Trương Trung Dương là anh em của tôi, đây đều là những ông chủ ngành địa ốc của Kim Hải, cái thằng chó Lý Phàm kia vậy mà lại bắt chúng tôi quỳ xuống trước mặt nó, còn bắt chúng tôi ba đao sáu lỗ*, đợi lát nữa phải cho nó đẹp mặt!” *Ba đạo sáu lỗ: Quy tắc giang hồ, nếu làm một chuyện sai không cách nào sửa đổi được muốn xin đối phương tha thứ thì phải dùng dao đâm xuyên qua cơ thể mình ba lần, gọi là ba đao sáu lỗ.
Trong lòng Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đều vô cùng hỗn loạn, cực kỳ muốn giết chết Lý Phàm ngay tại chỗ. Đây là gây ra chuyện lớn rồi! Đắc tội hết với các ông trùm Kim Hải và bất động sản, tương đương với việc đắc tội với một nửa Kim Hải!
Chẳng trách người ta lại có thể có năng lực lớn đến thế, có thể ép ngân hàng ngừng cho vay, mối quan hệ giữa các nhà bất động sản và ngân hàng vô cùng tốt, muốn ngáng chân về mặt tài chính cũng chỉ cần nói một câu là được!
Càng quan trọng là, cái thằng chó Lý Phàm kia lại bắt những người này quỳ xuống, còn ba đao sáu lỗ, mẹ nó Lý Phàm đào đâu ra gan chó, sao mà càng lúc lại càng kiêu ngạo!
Đầu óc Cố Thiệu Huy và Cố Thiệu Phong cũng loạn thành một nồi cháo, hoàn toàn không thể nào nghĩ được sao Lý Phàm lại có thể làm đến nước này, mẹ nó đó chỉ là một thằng vô dụng, từ khi nào mà lại giỏi như thế.
“Ba, Họa Y đến.”
Cố Tuấn Hào đẩy Cổ Họa Y, làm Cố Họa Y lảo đảo.
Phùng Tử Tài nhìn thấy Cố Họa Y, nở nụ cười đáng khinh: “Hì hì, người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi, lúc ở Kim Hải cô dám từ chối ông đây, chắc không ngờ là ông đây sẽ đuổi đến Hán Thành đúng không.”
“Anh, các anh!” Vẻ mặt Cổ Họa Y có chút hoảng loạn. “Chúng tôi thế nào, không ngờ là chúng tôi đến báo thù nhanh đến thế đúng không, mau kêu thằng chồng vô dụng của cô đến, ông đây muốn xử nó trước!”
Phùng Tử Tài oán hận nói.
Cố Thiệu Dũng chỉ vào Cổ Họa Y, tức giận hét lên: “Còn ngẩn ra đó làm gì, mau gọi điện thoại cho thằng chó Lý Phàm kia, bảo nó mau về đây nhận lấy trừng phạt!”
“Nhanh lên, mẹ nó cô còn muốn người khác hầu hạ cô à! Nhà của chúng ta sắp bị hai vợ chồng rác rưởi nhà cô hai chết rồi!” Cố Tuấn Hào tức giận nói.
Cố Bội Sam khinh thường nhìn Cố Họa Y: “Gặp cô là thấy cô ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, lại cứ thích giả vờ là gái trung trinh lắm, suốt ngày giả vờ giả vịt, giả con khỉ khô.”
Cố Họa Y căng thẳng nhìn mọi người, cảm giác như bản thân đang rơi vào trong một hố sâu đầy ác ma, xung quanh toàn là yêu ma tà ám muốn nuốt chửng cô.
Thấy Cố Họa Y ngẩn người, Cố Bội Sam đi qua cướp lấy điện thoại của Cố Họa Y, bắt đầu gọi điện thoại cho Lý Phàm. “Trả điện thoại cho tôi, cô đừng gọi cho Lý Phàm”
“Trả con khỉ khô! Không gọi điện thoại cho thằng chó chết kia, vậy cô muốn nhìn nhà họ Cố tiêu tùng đúng không, cô là cái thứ để tiện!”
Cố Bội Sam tức giận mắng Cố Họa Y, sau đó quát vào điện thoại vừa mới được kết nối: “Lý Phàm, nếu anh không quay về, vợ của anh sẽ cắm sừng lên đầu anh đó, ha ha ha.”
“Họa Y thế nào, tôi cảnh cáo mấy người, ai dám đụng vào một cọng lông tơ của Họa Y, tôi sẽ làm mấy người chết không toàn thây!”
Giọng nói tức giận của Lý Phàm truyền ra từ trong điện thoại, Cố Bội Sam khinh thường nói: “Đã đến nước này mà anh còn ra oai cái quỷ gì nữa, người anh đắc tội ở Kim Hải đã tìm tới cửa, nhà của chúng ta bị hai người các anh hại chết rồi, nếu anh không quay về, chúng tôi sẽ bán Cổ Họa Y đi!”
Trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút khi cúp máy, Cố Bội Sam quăng điện thoại lên bàn: “Chậc chậc, xem ra thằng chồng vô dụng của cô định bỏ trốn, các anh à, các anh cứ dẫn Cổ Họa Y đi chơi cho thỏa thích đi, chỉ xin mọi người giơ cao đánh khẽ tha cho nhà chúng tôi”
“Đúng đúng, Bội Sam nói đúng”
Cố Thiệu Phong nịnh nọt nhìn Phùng Tử Tài: “Các anh cứ dẫn Họa Y đi, muốn trả thù kiểu gì cũng được, cô ấy không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Cố chúng tôi hết, các anh không thể đối xử với nhà họ Cố chúng tôi như thế.”
Mắt Cố Họa Y ngập nước, răng trên cắn chặt môi dưới, trong lòng tràn ngập bất lực và sợ hãi. Thật sự phải bị mang đi sao? Nếu bị những người này mang đi, chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời nữa. Lần này Lý Phàm có thể cứu cô không? Có lẽ, chắc là, có khả năng… Phùng Tử Tài cười khẩy: “Nghĩ gì đó, mẹ nó ông đây nhất định sẽ dẫn người đi, nhưng món nợ ba đao sáu lỗ vẫn phải tính cho rõ.”
“Tài chính của nhà họ Cố mấy người đã bị đứt gãy, phần lớn tài sản đều bị bán đấu giá, khi đó mấy người không chỉ không lấy được đồng nào, sợ là còn phải gánh vác rất nhiều nợ nần, cho nên chúng tôi là người lớn cũng rất rộng lớn, bỏ ra ba trăm triệu thu mua xí nghiệp nhà họ Cố của mấy người và tất cả món nợ.
Tim Cố Thiệu Dũng và Cổ Thiệu Phong lập tức lạnh căm, đây mà là thu mua gì chứ, đây rõ ràng là ăn cướp.
Nhưng bây giờ chuỗi tài chính đã đứt gãy, nếu không thể trả lại khoản vay theo yêu cầu của ngân hàng, vậy những tài sản chính dùng để thể chấp thật sự sẽ bị bán đấu giá.
“Không, anh Phùng, anh không thể như thế, xin anh hãy giơ cao đánh khẽ, chúng tôi tặng cho anh 5%, không 10% cổ phần được không?”
“Ha ha, tôi cũng không vội, nếu anh không bán thì chờ đến khi ngân hàng tiếp nhận vật thể chấp của mấy người bắt đầu bán đấu giá thì chúng tôi đi đấu giá cũng được.”
Cố Thiệu Dũng lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngất đi. Cố Tuấn Hào và Cố Thiệu Phong nang Cố Thiệu Dũng, ba người đều tức giận nhìn Cố Họa Y.
“Cố Họa Y! Cô nhìn chuyện tốt do cô làm này! Các cô định hại chết chúng tôi à, cô còn không mau xin lỗi anh Phùng đi, hầu hạ anh Phòng cho tốt, làm an Phùng vui vẻ!”
“Mẹ nó có phải cô bị ngu không, còn đứng đờ ra đó làm gì, mau bưng trà rót nước massage cho anh Phùng đi, không biết phép tắc gì hết!”
Cố Họa Y cười thảm, dựa tường đứng lên không nói lời nào, cứ như không hề nghe được mấy lời kêu gào của đám Cố Thiệu Dũng.
Phùng Tử Tài cười đầy phóng đãng: “Chậc chậc, vẫn cứng đầu như thế, nhưng mà tôi cứ thích hoa hồng có gai như thế, dạy dỗ mới có cảm giác thành tựu, chờ mang cô về Kim Hải rồi, tôi sẽ làm cô trở nên vô cùng làm ngoan ngoãn, bảo cô bày ra tư thế gì, cô sẽ bày ra tư thế đó.”
“Anh Phùng, con nhỏ để tiện Cố Họa Y này rất biết cách giả vờ, suốt ngày cứ giả vờ như liệt nữ trong trắng, không bằng anh dạy dỗ cô ta ngay tại chỗ đi, để cô ta nhớ dại một chút, lúc về cũng sẽ không cãi lời làm bậy làm bạ.
Cố Bội Sam hả hê nhìn Cố Họa Y.
Cố Thiệu Dũng cũng lấy lòng cười nói: “Đúng vậy, anh Phùng, anh cứ dạy dỗ Cổ Họa Y trước, đợi lát nữa lại xử thằng Lý Phàm, anh muốn xử lý bọn họ như thế nào cũng được, chỉ cần anh vui vẻ là được.”
“Mẹ nó đừng có nói nhảm nhiều với tôi, không cần mấy người dạy tôi xử lý bọn họ như thế nào, suy nghĩ cho kỹ phương án thu mua của tôi đi, hôm nay là cơ hội cuối cùng của mấy người, qua hôm nay, mẹ nó đến cả ba trăm triệu mấy người cũng không lấy được!”
Dưới sự uy hiếp của Phùng Tử Tài, sắc mặt của nhóm Cổ Thiệu Dũng cũng trở nên tồi tệ hơn, điều kiện này không thể nào tiếp nhận nỗi. Đúng lúc này, Lý Phàm chạy vào phòng họp, nhìn thấy Cố Họa Y bình yên vô sự, Lý Phàm mới thả lỏng lại.
“Lý Phàm, quỳ xuống trước mặt anh Phùng ngay!” Cả đám người nhà họ Cố kêu gào ầm ĩ.