Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 283: Tuyệt thế cao thủ?




Anh Long thật sự sợ rồi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này thì là ai cũng sẽ phải sợ. Anh Long không ngừng chắp tay với Lý Phàm, thậm chí còn đang do dự không biết có nên quỳ xuống luôn hay không. Dù sao người trước mắt cũng là một cao nhân, hơn nữa còn là kiểu cao nhân cao đến mức không có biên giới, quỳ với người như vậy cũng không mất mặt.

Anh Long đang tự tìm một cái cớ cho mình. Thấy Lý Phàm đang từng bước đi tới, thấy gương mặt bình tĩnh không chút biểu cảm của Lý Phàm, anh Long cảm thấy trong lòng có chút ớn lạnh.

Bich.

Hai đầu gối anh Long mềm nhũn quỳ xuống, sợ hãi nói: “Đại ca tha mạng, bây giờ tôi sẽ cút luôn có được không, chỉ cần đại ca tha mạng cho tôi.”

“Không phải anh nghiêm chỉnh với đám đàn em của mình lắm sao? Như vậy e là không hay đâu.” Lý Phàm trêu đùa nói.

Anh Long gần như sắp bật khóc rồi, nhìn dáng vẻ thảm thương của các anh em, e là ai nấy cũng phải nằm trong bệnh viện vài tháng, những ngày tháng đó anh Long không muốn có.

“Bọn họ cần vào bệnh viện chữa trị, cũng cần phải có một người chăm sóc bọn họ chứ đúng không, vừa hay tay chân tôi nhanh nhẹn có thể chăm sóc, vẫn mong đại ca làm chút việc thiện, tha cho cái mạng chó của tôi.”

Anh Long run rẩy sợ hãi, đã không còn vẻ huênh hoang trước đó nữa, mà lại trở nên ti tiện. Lý Phàm cười lạnh một tiếng, đá vào lồng ngực anh Long.

“Phải có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu với anh em chứ, như vậy thì mới có thể làm một đại ca tốt.” Anh Long ôm lồng ngực lăn ra xa, trong lòng thầm nghĩ tim cũng sắp bị Lý Phàm đá hỏng rồi, đau đớn kêu không thành tiếng. Lý Phàm lấy điện thoại ra, gọi cho Sở Trung Thiên. “Xong rồi, ra ngoài đi.”

“Cảm ơn thiếu chủ, cảm ơn ơn cứu mạng của thiếu chủ” Sở Trung Thiên kích động liên tục cảm ơn, nếu không phải Lý Phàm kịp thời tới, e là hôm nay Sở Trung Thiên đã phải chết rồi.

Sở Trung Thiên cũng không nói thêm gì nữa, nói nhiều lại thành không có thành ý, chỉ là trong lòng đã quyết tâm, sau này phải làm trâu làm ngựa cho Lý Phàm, không một lời báo oán, thậm chí có chết vì Lý Phàm cũng được.

Sở Trung Thiên đưa vệ sĩ ra khỏi phòng an toàn, mấy tên vệ sĩ cảnh giác bảo vệ Sở Trung Thiên ra khỏi nhà kho. Thấy một đống người nằm dưới đất bên ngoài nhà kho, đám vệ sĩ của Sở Trung Thiên ngơ cả ra.

Đám người của anh Long tàn ác đến mức độ nào, đám vệ sĩ này biết rõ hơn ai hết, hơn nữa đám vệ sĩ này cũng không phải những người dễ đối phó, đều là những anh em đã vào sinh ra từ nhiều năm với Sở Trung Thiên, từng đánh nhau, từng trải qua vô số nguy hiểm.

“Anh Thiên, người này rốt cuộc từ đâu ra vậy, một mình mà có thể hạ gục bao nhiêu người như vậy, khó tin quá rồi đó.”

Sở Trung Thiên thấp giọng nói: “Cung kính với cậu Lý vào” Đám vệ sĩ đều ngơ ra, sau đó đồng loạt gật đầu.

Chỉ cần thấy bản lĩnh một mình có thể đánh bại một đám người này của Lý Phàm, muốn không cung kính cũng không được, không công kính không phải là tìm chết rồi sao, đã có bao nhiêu tấm gương trước mắt kia rồi.

“Chào cậu Lý, cảm ơn ơn cứu mạng của cậu Lý Sở Trung Thiên cùng đám vệ sĩ đồng loạt cúi người cảm ơn Lý Phàm. Lý Phàm tùy ý xua tay, đưa đám người Sở Trung Thiên lên đường vào thôn.

“Đám người này không phải người của Trương Trung Dương, mà là người của Phát gì đó ở trong tỉnh, cậu biết ông ta không? Lý Phàm thuận miệng hỏi.

Sở Trung Thiên vội nói: “Ông Phát của tỉnh, tên là Chử Triều Phát, vốn làm bên vận tải, sau đó cướp trên đường đã phất lên, hiện giờ ông ta chiếm phần lớn ngành vận chuyển vật lưu trong tỉnh”

“Xem ra Trương Trung Dương đã nương tựa vào Chử Triều Phát rồi, trước đó tên kia muốn vào Hán Thành, nhưng bị tôi cản lại, bao nhiêu năm như vậy vẫn không cho ông ta cơ hội, bây giờ nếu ông ta liên thủ với Trường Trung Dương.”

Sở Trung Thiên có chút lo lắng trong lòng, chủ đầu với một mình Trương Trung Dương, Sở Trung Thiên còn nắm chắc phần thắng, nhưng nếu thêm cả Chử Triều Phát, Sở Trung Thiên sẽ không nắm chắc được.

“Cậu chú ý hành động của bọn họ một chút, nết thật sự dám đến Hán Thành gây phiền phức, tôi không để ý dạy dỗ bọn họ đâu.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.

Sở Trung Thiên vui mừng, có lời của Lý Phàm, là đồng nghĩa với việc có một lá bùa cứu mạng, hoàn toàn không cần quá lo lắng. “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chú ý đến hành động của bọn họ, kịp thời báo cáo với anh.”

Vệ sĩ của Sở Trung Thiên lấy điện thoại gọi xe, rất nhanh đã có một đội lái xe tới, đón đám người Lý Phàm và Sở Trung Thiên về Hán Thành.

Anh Long nhìn thấy đội xe rời đi, mới chịu đựng cơn đau mà ngồi dậy. Có thể ngồi dậy đã là cực hạn của anh Long rồi, muốn đứng lên cũng không đứng lên được.

“Thằng chó Sở Trung Thiên này, từ lúc nào mà bên cạnh đã có một nhân vật ghê gớm như vậy, chuyện này hỏng rồi, nhưng không thể nào báo cáo với ông Phát được, mẹ nó phải liên lạc với Trương Trung Dương trước.”

Anh Long không dám trực tiếp báo cáo chuyện này với Chử Triều Phát, nếu bị ụp cái mũ làm chuyện không thành xuống, vậy sẽ có không ít người thừa cơ hãm hại.

Lấy điện thoại ra bấm số Trương Trung Dương, anh Long có chút yếu ớt nói: “Mẹ nó tên khốn nạn này, không ngờ lại đưa cho tao tình báo giả, bên cạnh Sở Trung Thiên rõ ràng là có cao thủ tuyệt thế!”

Trương Trung Dương nằm trên giường bệnh ngơ ra, những năm này Trương Trung Dương luôn quan sát tình hình của Sở Trung Thiên, đối với tình huống của vệ sĩ Sở Trung Thiên thì hiểu rõ trong lòng bàn tay, hoàn toàn không có cao thủ tuyệt thế nào cả.

Nếu không phải vì còn vết thương trên người, Trương Trung Dương đã tự đưa người đi mai phục Sở Trung Thiên rồi. “Anh Long, lời này của anh không hay rồi nhé, sao tôi lại có thể đưa tình báo giả cho anh được.” Trương Trung Dương không hiểu hỏi.

“ĐM, mẹ nó mày cho người đến thôn Hoàng Nhạn xem xem, tạo và đàn em của tao đều bị cao thủ bên cạnh Sở Trung Thiên đánh cho tàn phế rồi, bọn tao dùng đao, dùng côn đều bị cao thủ đó đánh gãy làm đôi!”

“Tao còn chưa nói với ông Phát, mày tự suy nghĩ xem chuyện này phải làm như thế nào đi, nếu mày làm không tốt, đừng trách ông Phát không khách khí với mày”.

Anh Long gầm lên mấy tiếng. Trương Trung Dương nhíu mày định nói gì đó, điện thoại trong tay đã vang lên tiếng tút tút. “Sao lại có thể có cao thủ chứ, rốt cuộc là chuyện gì đây? Trương Trung Dương suy nghĩ rồi sắp xếp đàn em đến thôn Hoàng Nhạn kiểm tra xem cao thủ bí ẩn bên cạnh Sở Trung Thiên là ai.

Phùng Tử Tài ngước cằm lên: “Phía bên Sở Trung Thiên thất bại rồi? Hay là chúng ta đến Hán Thành một chuyến, ngân hàng đã gửi công văn ngừng cho vay qua rồi, chắc hẳn nhà họ Cổ cũng đã gà bay chó sủa hết rồi, chúng ta đi vừa hay sỉ nhục được tên vô dụng kia trước, xem như là kiếm được chút lãi”

Trương Trung Dương suy nghĩ một lúc, cảm thấy đây cũng là một cách, phía bên Sở Trung Thiên có cao thủ bảo vệ, nhất thời khó mà xuống tay, không bằng ra tay từ bên thương nghiệp trước”

“Vậy cậu đi chuẩn bị đi, chúng ta đưa nhiều vệ sĩ theo chút, sỉ nhục tên vô dụng đó, nhớ phải quay video lại gửi cho tôi, để tôi vui vẻ chút.”

“Ha ha ha, anh Dương yên tâm, em sẽ quay lại video tên vô dụng kia gọi ông nội cho anh, tối nay sẽ đưa Cố Họa, quay lại, chúng ta có thể vui vẻ cùng nhau rồi”

Phùng Tử Tài nói xong thì nở nụ cười xấu xa, Trương Trung Dương cũng nhếch miệng, vui vẻ cười. “Em đi gọi đám Hà Lợi Quần, anh Dương cứ đợi tin tốt của em đi.” Phùng Tử Tài đắc ý nói.