Tiếng động truyền đến từ ngoài cửa cũng không lớn, nhưng nhân vật giọng nói đề cập đến lại làm cho đám người Trương Trung Dương kinh hãi.
“Ngài Thiên đến đây? Ngài Thiên đến Kim Hải? Ngài Thiên đến Kim Hải thì nói thế nảo cũng phải tiếp đón rồi.”
Trương Trung Dương nghi hoặc nói thầm.
Nhưng mà sự nghi ngờ của Trương Trung Dương nhanh chóng tan thành mây khói, bởi vì Sở Trung Thiên đi đến cùng với một người đàn ông trung niên béo.
Người đàn ông trung niên béo này ăn mặc cực kỳ giản dị, sắc mặt hồng nhuận, khuôn mặt to lớn lộ ra tướng phú quý.
“Lục Kiến Bân đi cùng ngài Thiên?”
Phùng Tử Tài thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy, nhanh theo tôi đi nghênh đón ngài Thiên.”
Trương Trung Dương dẫn theo đám người Phùng Tử Tài đi về phía Lục Kiến Bân và Sở Trung Thiên, Hoa Nhật Tâm cười lạnh đi đến bên người Lý Phàm.
“Đồ vô dụng, lần này mày đã đắc tội với người, không chỉ đắc tội người đứng đầu Kim Hải mà còn đắc tội người đứng đấu Hán Thành, chờ chết đi.”
Sau đó Hoa Nhật Tâm nhìn về phía Cố Họa Y: “Họa Y, em nhìn thấy kẻ vô dụng này chọc phải bao nhiêu họa rồi, thậm chí còn liên lụy cho nhà họ Cố của em nữa, tuy nhiên em cũng thấy quan hệ giữa anh và bọn họ rồi, chỉ cần anh nói chuyện thì có thể giúp được nhà em.”
Cố Họa Y nhớ lại tình huống ở bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Vương, cô liếc mắt tìm kiếm Lý Phàm.
Lý Phàm cười nói: “Em cũng nhìn thấy thái độ của Sở Trung Thiên đối với anh rồi mà, yên tâm đi.”
Cố Họa Y khẽ gật đầu, trong lòng không chút lo lắng.
Hoa Nhật Tâm hoang mang nhìn Cố Họa Y, không nghĩ ra vì sao Cố Họa Y lại hoàn toàn không kinh hoảng chút nào, chẳng lẽ Cố Họa Y lại tin tưởng lời của thằng vô dụng này?
“Lý Mạc! mày có biết họa tự miệng mà ra không! Còn thái độ Sở Trung Thiên với mày nữa, mày đã từng gặp ngài Thiên à! Đừng có chém gió ở đây, đến cuối cùng người gặp họa vẫn là Họa Y! Tốt nhất mày nên quỳ xuống xin lỗi Phùng Tử Tài ngay bây giờ, nếu không mày nhất định phải hối hận!”
Hoa Nhật Tâm thấp giọng rống giận, giống như một con khủng long bạo chúa sắp phát điên.
“Không cần anh quan tâm, tốt nhất anh vẫn chạy nhanh đi nịnh bợ người ta đi.” Lý Phàm thản nhiên nói.
“Ha ha, Lý Phàm, mày là muốn chết đúng không, Họa Y, em nhìn xem anh ta tìm đường chết thế nào, tốt nhất lần nào em nên nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta luôn!”
Hoa Nhật Tâm nói xong thì xoay người rời đi, bước nhanh về phía đám người Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên và Lục Kiến Bân bị mấy người Trương Trung Dương vây quanh, đang nói một ít lời nói khách sáo không có dinh dưỡng.
“Ngài Thiên, sao ông đến Kim Hải mà không nói với tôi một tiếng để tôi chiêu đãi ngài cho tốt.”
Trương Trung Dương nén giận nói, trong lòng lại phỏng đoán dụng ý của Sở Trung Thiên.
“Là Kiến Bân mời tôi đến, tôi muốn gặp bạn cũ cho nên cũng không nói trước với cậu, nếu để cậu sắp xếp thì đám bạn cũ chúng tôi gặp mặt cũng không có cảm giác gì cả.”
Nghe được lời giải thích của Sở Trung Thiên, trái tim Trương Trung Dương mới rơi lại xuống bụng, chỉ cần không phải Sở Trung Thiên cố ý đến gặp là được.
Lục Kiến Bân nhìn lướt qua đám người Phùng Tử Tài, cười tủm tỉm nói: “Vừa rồi tôi nghe mọi người nhắc đến ngài Thiên, mọi người đang nói gì vậy?”
“Vừa rồi có người bốc phét nói ngài Thiên không dám động đến một sợi lông của anh ta, chúng tôi đều đang nói anh ta bị thần kinh.”
Hà Lợi Quần cười vui sướng khi người khác gặp họa, cảm thấy Sở Trung Thiên nghe xong nhất định sẽ nổi giận.
“Ha ha ha.”
Lục Kiến Bân cười hai tiếng: “Người ở Kim Hải không sợ ngài Thiên cũng là bình thường.”
Bạch Thiên Lý nói tiếp: “Tổng giám đốc Lục không biết đấy thôi, người này ở Hàn Thành, còn là kẻ ở rể không có công việc đành hoàng, bày đặt rác rưởi khoe khoang như vậy, chúng tôi đều đang chê cười anh ta đấy.”
“Ha? Khá thú vị.”
Lục Kiến Bân cười tủm tỉm nhìn về phía Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên híp mắt nhìn đám người Trương Trung Dương, thản nhiên nói: “Các người chê cười cậu ta thế nào? Chê cười xong thì định làm gì?”
Phùng Tử Tài cảm thấy Sở Trung Thiên thế này là đang tức giận, trong đầu nổi lên suy nghĩ muốn lấy lòng Sở Trung Thiên, nếu có thể thông qua các mối quan hệ của Sở Trung Thiên thì sự nghiệp sau này có thể mở rộng đến Hàn Thành.
“Chê cười anh ta là điều cơ bản nhất cần làm, chê cười xong rồi chúng tôi sẽ dạy dỗ anh ta thật tốt, để anh ta quỳ xuống đất dập đầu xin ngài Thiên tha thứ, sau đó chúng tôi sẽ đưa anh ta ra ngoài, từ từ chơi đùa.”
Sở Trung Thiên khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Trương Trung Dương: “Cậu thì sao, tính toán làm thế nào.”
Trong lòng Trương Trung Dương có phần không yên, cảm thấy thái độ của Sở Trung Thiên không đúng: “Ngài Thiên, tôi cảm thấy tùy tiện dạy dỗ một chút là được.”
“Tùy tiện là tùy tiện thế nào?”
“Cái này…”
Trương Trung Dương suy tư vài giây rồi nói: “Vả miệng ba mươi năm mươi cái là được.”
Sở Trung Thiên gật đầu, kéo Lục Kiến Bân, nói: “Kiến Bân, tôi giới thiệu một người với anh.”
Sở Trung Thiên lôi kéo Lục Kiến Bân đi về phía Lý Mạc, đám người Trung Trung Dương nghi hoặc nhìn theo, không rõ Sở Trung Thiên có ý gì.
Tất cả mọi người nhìn theo hành động của Sở Trung Thiên, suy nghĩ xem có phải Sở Trung Thiên chuẩn bị tự mình ra tay hay không.
Sở Trung Thiên đi đến trước mặt Lý Mạc, khom người nói: “Chào anh Lý.”
Cố Họa Y nhìn biểu cảm cung kính trên mặt Sở Trung Thiên, thầm nghĩ quả nhiên là cái dạng này, thái độ của Sở Trung Thiên đối với Lý Phàm thật sự rất cung kính, chẳng lẽ những chuyện này đều vì tiền?
Đám người Trương Trung Dương nhìn thấy vậy thì ngây ra, cả đám đều như hỗn độn trong gió.
Tại sao Sở Trung Thiên lại cung kính với kẻ vô dụng này như vậy?
Rốt cuộc người này có thân phận gì!
Trương Trung Dương nắm lấy cổ áo Phùng Tử Tài, căm giận nói: “Rốt cuộc tư liệu anh cho tôi có phải giả hay không! Anh muốn hại chết tôi đúng không!”
“Không, không phải, tư liệu là anh ta đưa, là anh ta!”
Phùng Tử Tài chỉ vào Hoa Nhật Tâm.
Hoa Nhật Tâm đã hoàn toàn ngây ra, trong đầu trống rỗng, ngay cả khả năng suy nghĩ cơ bản nhất cũng biến mất.
Người đàn ông cường tráng phía sau Trương Trung Dương nắm lấy cổ áo Hoa Nhật Tâm, xách Hoa Nhật Tâm đến trước mặt Trương Trung Dương.
“Rốt cuộc anh ta là ai!” Trương Trung Dương thấp giọng quát.
Đám người Hà Lợi Quần dùng ánh mắt có thể giết người nhìn Hoa nhật Tâm, lúc này bọn họ bị Hoa Nhật Tâm hại thảm, không rõ đã đắc tội phải nhân vật thế nào.
“Anh ta, anh ta thật sự là kẻ vô dụng, không có bối cảnh gì cả, là con rể ở rể nhà họ Cố, nếu anh ta thật sự là nhân vật lớn thì tôi đã không dám trêu chọc.”
Trương Trung Dương để đàn em buông Hoa Nhật Tâm ra, trong lòng tin tưởng lời nói của Hoa Nhật Tâm vài phần.
Chẳng lẽ là Sở Trung Thiên đang diễn trò, muốn dùng mưu kế để cưỡng bức đe dọa mình, lừa gạt địa bàn Kim Hải này.
Tuy trong có kính trọng Sở Trung Thiên, nhưng Trương Trung Dương làm đại ca lâu rồi, đã sớm đặt lợi ích của mình ở vị trí thứ nhất.
Trương Trung Dương bình tĩnh híp mắt nhìn Sở Trung Thiên, muốn xem rốt cuộc Sở Trung Thiên muốn làm gì.
Thái độ của Sở Trung Thiên đối với Lý Phàm làm cho Lục Kiến Bân không khỏi giật mình, không nghĩ ra vì sao Sở Trung Thiên lại cung kính với một người trẻ tuổi như vậy.
“Ngài Thiên, anh Lý này là thần thánh phương nào?”
Lục Kiến Bân thấp giọng nói.
“Sau này anh sẽ biết.”
Sở Trung Thiên trả lời một câu, sau đó xoay người lạnh lùng nhìn đám người Trương Trung Dương: “Đến đây cả đi, mau xin lỗi anh Lý.”